TRƯA ĐI VỀ GIỮA PHỐ


Trời thêm nắng liền phanh hàng nút áo
Ngực gió lùa cứ ngỡ giữa trùng khơi
Rú thêm ga cho thiên hạ khiếp chơi
Luồn qua ngõ khùng điên nơi phố thị
Suốt cuộc đời bị làm con chốt thí
Lỡ qua sông không còn chốn quay về
Cứ xoay ngang đi dọc mãi chán chê
Thân qua vạch không còn đâu chỗ trú
Đời chao nghiêng phận mình hèn cỏ cú
Mọc hoang đàng cho người dẫm chân lên
Hơn nửa đời lạc loài như lũ thú
Về thị thành thấy đất cứ chênh vênh
Trưa nhiều nắng chói mặt trời cháy rực
Chờ cơn mưa cho mát tấm thân này
Thèm trần truồng nốc ly rượu cho say
Đợi bão tới bốc lên cùng mây xám
Trang lịch sử toàn những tờ u ám
Làm kẻ điên ngu dại thế mà hay
Hết đường về đành buông thõng hai tay
Nước đã nát còn chi mà đứng đợi
Trưa choáng váng chợt thấy mình chới với
Tin vào đâu để sống tiếp tháng ngày
Thôi cũng đành làm như kẻ ăn may
Sống một bữa lại ghi thêm một bữa
Rồi có lúc như căn nhà khoá cửa
Bụi thời gian che lấp nẻo trở về
Thân rỗng toác héo cành khô rã mục
Chờ lửa hồng thiêu đốt hết cơn mê
29.8.2018
DODUYNGOC

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget