HO
Ông bạn tui, nhân vật trong bài này giờ đã định cư ở Mỹ vừa điện thoại tám chuyện với tui. Chợt nhớ cách đây 4 năm, anh bạn hom hem vô Sài Gòn chữa bệnh. Từ đó có bài này. Hôm nay đăng lại để nhớ một kỷ niệm vui cùng bạn.
HO
Hôm trước ngồi với ông bạn từ ngoài Trung vô, hơn chục năm mới gặp. Thấy ổng hom hem, bèo nhèo quá, dù gia cảnh cũng khá giả lắm, cùng tuổi tui mà lọm khọm, nhăn nheo. Trời Sài Gòn nóng bỏ mẹ mà ổng chơi hai ba lớp áo, luôn cái áo khoác ngoài thêm cái khăn quàng cổ. Nhìn oải thiệt tình. Lâu nay cứ nghĩ mình già, đã tới tuổi cổ lai hy ai dè gặp ổng thấy mình còn trẻ chán. Ổng than ổng bệnh, đủ thứ bệnh, ai bệnh chi ổng bệnh nấy. Đi vào Sài Gòn khám, vẫn chưa tìm ra bệnh, ngoài bệnh huyết áp cao thì đã biết lâu nay. Ổng ho sù sụ như người bệnh lao nặng, có lúc ho tím cả người, mấy ngón tay quắp lại, mắt trợn lên kinh lắm. Hỏi ho bao lâu rồi, trả lời mới mấy hôm nay, từ khi vô khám bệnh, có lẽ không hạp với khí hậu trong này, theo ông thì tui bị bệnh gì? Hắn ngước mắt chờ tui trả lời. Ca này khó à nghe. Ổng đang lo, phán tầm bậy dễ có hậu quả nghiêm trọng lắm!
Lâu nay, bạn bè người quen có bệnh hay hỏi tui, vì tui cũng biết chút chút. Ba tui làm ngành y nên từ nhỏ tui đã quen với thuốc men, lại thêm có mấy năm học y khoa bỏ dở nửa chừng nên cũng có chút kiến thức. Nhưng nói nghe chơi, trấn an người có bệnh cho họ yên tâm thôi, thường tui khuyên nên đi xét nghiệm, siêu âm, đi khám bác sĩ là chính. Giờ nghe anh bạn hỏi, tui cũng chẳng biết nói sao vì thấy ông bạn có vẻ sợ bệnh, sợ chết quá, cũng khó trả lời. Tui bảo ông nên đi chụp phổi, ho kiểu này để lâu không tốt đâu. Tập an nhiên thì dễ sống hơn, lo lắng nhiều lại sinh bệnh. Cứ nghĩ bệnh thì đẻ ra bệnh, phớt lờ nó đi, kêu đừng dạ.
Chia tay bạn mà thấy xót xa, tội cho tuổi già, thương bạn mà cũng lại thương mình. Mới tuổi thanh niên khoẻ mạnh, lực lưỡng, yêu đời phơi phới, vui tươi đấy, ngoảnh qua ngoảnh lại đã thấy tuổi già ập đến, chân yếu, mắt mờ, bệnh hoạn tùm lum. Cứ thấy bạn nào bệnh, nghe tin có bạn nào mất, lại lo. Chợt nhớ cách đây mười mấy năm, cũng có lần tui cũng bị ho dữ dội như thế.
Hồi đấy, tui bị cao huyết áp, lo sợ lắm, đi đủ bác sĩ với bệnh viện. Biết đó là kẻ sát nhân thầm lặng, nên cứ đo thấy số cao là gọi cấp cứu, gọi miết đến độ bộ phận cấp cứu quen mặt và địa chỉ luôn. Có lần đi khám Bác sĩ Đặng Vạn Phước, nghe nói học ở Đức về, là con của Bộ trưởng Bộ Y tế thời VNDCCH, phòng mạch ở Lê Thánh Tôn. BS khám, cho toa. Về uống thuốc mấy hôm cũng ho y chang. Cứ tưởng mình bị phổi. Lúc đó đánh banh hàng ngày ở sân Phan Đình Phùng, có quen với BS Nhi, ông này chuyên trị phổi, là thành viên Hiẹp hội Lao phổi gì đó của Liên Hiệp quốc. Ổng bảo đến phòng mạch của ổng ở đường Bùi Thị Xuân. Nghe tim, nghe phổi xong ổng cho một toa thuốc dài dằng dặc. Nào là thuốc hen, thuốc suyễn, thuốc phổi, thuốc ho. Uống suốt tuần vẫn ôm ngực ho, người lả đi vì ho. Cứ sợ bị lao hoặc ung thư phổi, chẳng làm ăn chi được. Ra sân đánh trái banh qua đưa trái banh lại xong đứng ho làm ai cũng ngại. Cho đến một bữa đi ngang đường Pasteur, thời đó có bệnh viện Hồng Đức mới mở thì tình cờ gặp một tay đàn em làm bác sĩ phụ trách siêu âm ở đó. Thời ấy mới có máy siêu âm, hiếm lắm. Thấy tui ho quá, hắn bèn dẫn tui vô giới thiệu một bác sĩ nhờ khám dùm. Cũng vì thấy hắn nhiệt thành quá, cũng miễn cưỡng mà vào, cũng chẳng hy vọng gì. Nhất là khi thấy bà bác sĩ già, cung cách, khuôn mặt, cách ăn mặc theo kiểu cán bộ ngoài Bắc thì tui lại càng thiếu tin tưởng. Bà bác sĩ nghe tim, nghe phổi xong thì hỏi tui, gần đây có uống thuốc gì mới không. Tui đọc mấy thứ thuốc BS Phước cho, bà bảo về thay thuốc Concor đi, thuốc đấy làm cho ho đấy. Nghe thế thôi, nhưng tui chưa tin. Nhưng về, tui cũng nghỉ thuốc đấy, uống thuốc huyết áp của toa trước, không có Concor. Ai ngờ nghỉ thuốc hôm trước, hôm sau hết ho ngay, người bình thường như cũ. Lúc ấy, tui mới nể bà bác sĩ già ở bệnh viện Hồng Đức, tự nhủ đừng bao giờ có suy nghĩ không tốt về bất cứ người nào khi chưa biết rõ về họ. Thế mà khi bị ho, tui hỏi ông BS Phước, ổng bảo làm gì có phản ứng như thế. Từ đó, tui bỏ phòng mạch ổng luôn, không bao giờ trở lại. Tui ho là do phản ứng phụ của thuốc, chỉ thế thôi mà làm tui khổ cả hơn chục ngày, lo lắng và tốn kém.
Nhớ chuyện cũ, tui điện ngay cho bạn, hỏi trong toa thuốc huyết áp có Concor không? Nếu có thì dừng ngay thuốc đấy, đến bác sĩ đề nghị đổi thuốc khác vì ho. Bạn tui xác nhận trong toa có thuốc đó. Hai hôm sau, bạn kêu tui đi cà phê, mừng lắm, cứ bắt tay tui hoài, phục tui lắm, cứ mãi khen tui giỏi hê..hê, lại cứ thắc mắc sao tui biết trong toa có thuốc đó. Tui chỉ cười mím chi, không giải thích hê..hê. Cứ im lặng thế cho oai, ngu chi nói he...he.
4.8.2018
DODUYNGOC
Đăng nhận xét