Trời xanh xanh và nắng trong veo
Những cặp mông ưỡn ẹo
Những câu thơ cong queo khó hiểu
Quán chật trong phố vắng
Mùi thuốc tẩu thơm như bánh biscuit
Khói bay như cánh bướm
Tiếng ai cười như ly vỡ
Ngày mồng một hai ngàn mười sáu
Thời gian đi quá mau
Ta đứng lại
Những cặp mông ưỡn ẹo
Những câu thơ cong queo khó hiểu
Quán chật trong phố vắng
Mùi thuốc tẩu thơm như bánh biscuit
Khói bay như cánh bướm
Tiếng ai cười như ly vỡ
Ngày mồng một hai ngàn mười sáu
Thời gian đi quá mau
Ta đứng lại
Cơn đau bụng quằn quại
Cô gái đẹp đi ngang quay đầu ái ngại
Bình hoa vàng chói trên bàn gỗ nâu
Sự chờ đợi đã lên màu
Nhớ thảm thiết.
Ôi màu vàng hoa hướng dương tranh Van Gogh
Chúng ta chỉ là lũ ngốc
Nhìn lịch sử trôi đi trong đáy cốc
Lịch sử kín bưng đêm đen
Lãnh tụ sợ dân hơn sợ kẻ thù
Mother fuck
Đốt lại tẩu thuốc
Ừ.
Mười một giờ ba mươi ngày một hai ngàn mười sáu
Đồng hồ thêm tiếng gõ
Cô gái đẹp đi ngang quay đầu ái ngại
Bình hoa vàng chói trên bàn gỗ nâu
Sự chờ đợi đã lên màu
Nhớ thảm thiết.
Ôi màu vàng hoa hướng dương tranh Van Gogh
Chúng ta chỉ là lũ ngốc
Nhìn lịch sử trôi đi trong đáy cốc
Lịch sử kín bưng đêm đen
Lãnh tụ sợ dân hơn sợ kẻ thù
Mother fuck
Đốt lại tẩu thuốc
Ừ.
Mười một giờ ba mươi ngày một hai ngàn mười sáu
Đồng hồ thêm tiếng gõ
Chột dạ với đám người
Khạc ra những câu thơ bí hiểm và tự xưng là thi thánh
Chỉ là giòi bọ chờ thành ruồi
Lại tưởng mình vĩ đại
Lại nhớ con ruồi của gã tiến sĩ dỏm
Thời đại gì kỳ cục
Toàn lũ dở hơi xưng là tay chơi
Toàn mưa không ướt đất
Mười hai giờ ngày một hai ngàn mười sáu
Rầu như xác ve
Băng qua đường trốn nắng
Khạc ra những câu thơ bí hiểm và tự xưng là thi thánh
Chỉ là giòi bọ chờ thành ruồi
Lại tưởng mình vĩ đại
Lại nhớ con ruồi của gã tiến sĩ dỏm
Thời đại gì kỳ cục
Toàn lũ dở hơi xưng là tay chơi
Toàn mưa không ướt đất
Mười hai giờ ngày một hai ngàn mười sáu
Rầu như xác ve
Băng qua đường trốn nắng
Tự nhiên toát mồ hôi miệng đắng
Thấy sợ tuổi già
Mới được tin anh hai hộc máu đang cấp cứu ở nhà thương
Thấy dáng mình trong gương
Quặt quẹo và dị hợm râu ria tóc bết
Rồi tất cả cũng đi về cái chết
Chỉ có loài người mới ý thức được sinh ra để chết
Rồi hết
Có con cá nhà táng há miệng đầy răng nhọn
Cắn vào túi quần
Chuông điện thoại reo
Một giờ trưa ngày một hai ngàn mười sáu
Thấy sợ tuổi già
Mới được tin anh hai hộc máu đang cấp cứu ở nhà thương
Thấy dáng mình trong gương
Quặt quẹo và dị hợm râu ria tóc bết
Rồi tất cả cũng đi về cái chết
Chỉ có loài người mới ý thức được sinh ra để chết
Rồi hết
Có con cá nhà táng há miệng đầy răng nhọn
Cắn vào túi quần
Chuông điện thoại reo
Một giờ trưa ngày một hai ngàn mười sáu
Còn chỗ nào nương náu
Giữa phố hoang vu cỏ cây xanh mét gục đầu
Nhếch mép nhìn pho tượng vẫy tay
Tượng đen xì
Chẳng có ai chào lại
Nỗi buồn như tượng
Thấy thốn giữa háng
Tiếng còi xe thúc sau đít
Một giờ mười lăm ngày một hai ngàn mười sáu
Chán như con gián
Đi về thôi.
1.1.2016
DODUYNGOC
Giữa phố hoang vu cỏ cây xanh mét gục đầu
Nhếch mép nhìn pho tượng vẫy tay
Tượng đen xì
Chẳng có ai chào lại
Nỗi buồn như tượng
Thấy thốn giữa háng
Tiếng còi xe thúc sau đít
Một giờ mười lăm ngày một hai ngàn mười sáu
Chán như con gián
Đi về thôi.
1.1.2016
DODUYNGOC
Đăng nhận xét