Sáng nay thằng bạn lâu rồi không gặp kêu ra cà phê gặp cho được, bảo có chuyện quan trọng. Đến nơi, thấy mặt hắn như bánh bao chiều, ủ dột, hốc hác. Hỏi sao thế. Nó bảo vợ chồng nó ly dị rồi. Toà xử xong rồi, chỉ chờ lấy giấy xác nhận nữa là xong.. Tui hỏi sao lại đến nước này. Hai người sống với nhau hoà thuận lắm mà. Hắn thở dài, mặt chảy như mặt ngựa.
Hắn nhỏ hơn tui một giáp, nhưng là bạn lâu ngày nên chẳng để ý tuổi tác. Hắn làm cán bộ Sở Văn hoá, chức vụ chẳng có chi. Hắn là thằng hiền lành đến độ ngu ngơ, ai nói gì cũng tin, già mà ngây thơ. Vợ hắn nhỏ hơn hắn năm ba tuổi gì đấy, người miền ngoài, vào Nam sau 75, cũng có chút nhan sắc dù chẳng có chi nổi trội ngoài cái miệng lanh lẹ và hoà đồng vui vẻ với bạn của chồng nẻn mọi người ai cũng quý. Vợ hắn làm công chức bên toà án. Hai vợ chồng đều là cán bộ công nhân viên nên trưa ai ăn ở cơ quan của mình, chiều về mới ăn chung buổi tối. Hai vợ chồng có cô con gái, học giỏi, vừa đi du học Anh năm trước. Nhìn chung là một gia đình tương đối hạnh phúc ấm êm, sao lại đưa đến chuyện ly hôn thế này?
Hắn rủ tui vào quán bia Huy béo Hà Nội ở đường Nam Kỳ Khởi nghĩa. Tui chẳng biết uống bia nhưng thấy hắn muốn tâm sự nên cũng gọi một chai ngồi uống với hắn. Hắn gọi thức ăn đầy bàn. Vô hai chai thì hắn bắt đầu kể. Hoá ra vợ hắn ngoại tình, dính với thằng phó phòng ở chính cơ quan vợ hắn. Cha này cũng đang sống đàng hoàng với vợ con. Chắc cặp với vợ hắn để kiếm của lạ cho vui thôi. Cả hai quan hệ với nhau cả mấy năm rồi, hắn thì mới phát hiện mấy tháng nay. Bởi hắn vốn hiền lành và tin tưởng vợ nên chẳng bao giờ nghĩ vợ hắn có thể ngoại tình. Con vợ hắn thì do quan hệ bất chính và thằng tình nhân cũng đang sống bình thường với vợ nên cũng giữ gìn, che mắt thiên hạ rất khéo. Nhưng rồi cũng vì cái tôi tham vặt mà lộ hết chuyện. Hắn bảo gần hai năm nay, vợ hắn thường mang kem đánh răng, xà phòng, khăn tắm, bàn chải...về dùng. Mà toàn là đồ thường thấy được trang bị trong các khách sạn. Lúc đầu hắn cũng chẳng để ý, nhưng lâu dần bỗng dưng hắn đặt câu hỏi: vợ hắn làm gì mà tòan xài vật dụng của khách sạn. Quan tâm chút nữa thì hắn phát hiện thêm là toàn đồ dùng của khách sạn Kim Sơn với Kim Hoà, hai cái khách sạn gần cơ quan của vợ hắn. Thế là hắn theo dõi và bắt gặp tận mắt tại trận vợ hắn vào khách sạn với tình nhân vào những buổi trưa trong giờ nghỉ. Hắn cũng chẳng làm gì ầm ĩ, lẳng lặng ra về.
Vợ hắn không còn đường để chối cãi, đành ký giấy ly hôn. Hắn bảo: ĐM cái thứ đàn bà, đã ngoại tình mà còn tham. Hôm nào vào khách sạn cũng vét hết kem đánh răng, xà phòng tắm, xà phòng gội, giấy chùi đít, lược, khăn đem về nhà xài. Vì mấy cái thứ đó tui mới biết chúng nó vào khách sạn, chứ làm sao mà tui biết được. Con mẹ đó ăn vụng chùi mép giỏi lắm nhưng vì cái tham vặt của đàn bà mà lộ mặt. Thôi thì cũng may, nhưng tui buồn là bị cắm sừng mà chẳng hay, nó ngoại tình mấy năm mà chẳng biết. Tui tin hắn nên có bao nhiêu của cải đều đưa nó nắm giữ, tui có biết chi đâu. Ra toà nó bảo tài sản chẳng có gì ngoài căn nhà hồi đó nhà nước cấp và hoá giá. Tui cũng ngọng chứ biết cái chi mà nói. Thế là chia đôi căn nhà, nó ở một phòng, tui một phòng, ra vô lâu lâu đụng mặt nhau, bực mình muốn chết. Phòng vệ sinh, phòng tắm dùng chung. Đôi khi tui cũng thấy nó vẫn xài chùa mấy món đồ của khách sạn, con mẹ đó tham và bần thật.
Chuyện của người ta, mà lại giải quyết xong cả rồi nên tui chỉ lắng nghe mà chẳng có ý kiến gì. Chỉ thấy làm quái lạ sao lại có người ham hố gì tới độ đi ngủ với tình nhân mà lại mang đồ khách sạn về xài chung với chồng. Chẳng khác gì lạy ông tui ở bụi này. Mà anh chồng suốt gần hai năm mới nghĩ ra là mình đang xài đồ khách sạn do vợ ngoại tình mà có. Nghĩ cũng lạ thật. Đúng là đàn bà nhiều khi không hiểu nổi.
Đăng nhận xét