Hôm nay là một ngày buồn. Buổi sáng không nghe tiếng hót của con chim sơn ca. Tôi thức giấc và đột ngột vùng dậy, linh tính có chuyện chẳng lành, vội vàng chạy ra ban công. Con chim sơn ca không còn trong lồng nữa. Cửa lồng vẫn đóng. Những hạt cát dưới đáy lồng vẫn còn trắng tinh. Chậu đựng thức ăn vẫn còn đầy ắp. Cống nước vẫn nguyên vẹn. Chiếc lồng không bị gãy nan nào. Thế thì mày ở đâu, con sơn ca của tôi. Mày ở đâu rồi sơn ca ơi. Ai đã bắt mày, con vật nào đã ăn thịt mày. Cửa nhà vẫn đóng kín then gài. Không có dấu hiệu của sự chết chóc. Tất cả còn nguyên. Chỉ không còn mày. Mày đang ở đâu, chim sơn ca ơi ???
Tao nuôi mày đã được tám năm nay. Nhưng mùa này là mùa hưng phấn nhất của mày. Gịong hót đã đủ độ chín, réo rắt vang xa ra tận đầu ngõ. Mỗi lần đi đâu về, chưa vào đến nhà, tao đã ngước lên trên ban công để nhìn mày đứng trên dù mà cất tiếng hót. Tiếng hót đủ mọi cung bậc bổng trầm và hai cánh bung ra và thăng ca. Nhưng bây giờ, tao biết nhìn vào đâu để thấy mày, nhìn vào đâu để nghe được tiếng hót của mày. Rồi tao sẽ lặng lẽ vào nhà không có tiếng hót đón chào của mày, tao buồn lắm sơn ca ơi.
Tao sẽ không quên được mày đâu. Mai mốt tao sẽ kiếm con chim sơn ca khác để thế chỗ của mày. Nhưng tao vẫn nhớ mày. Tao không tiếc công nuôi mày tám năm nay, nhưng tao đã gắn bó với mày lâu đến thế, mà mày lại bỏ tao mà đi, chẳng để lại dấu vết gì. Tao tiếc mày lắm, bao giờ mới kiếm lại được một con chim có tiếng hót, điệu múa như mày. Thà mày chết còn cái xác, tao sẽ chôn mày, tao sẽ buồn nhưng không buồn bằng bây giờ không biết số phận mày ra sao. Tao vừa mới cắt móng cho mày hôm qua, tao vừa rửa chân cho mày, tao vừa cho mày một cống sâu hôm trước, thế mà bây giờ mày đã không còn nữa rồi, sơn ca ơi.
Tao cầu mong cho mày vẫn còn sống ở đâu đó với bầu trời tự do. Tao mong là mày chỉ sổ lồng, chứ không phải bị người khác bắt hay con thú nào ăn thịt. Tao hi vọng mày sẽ tiếp tục hót, tiếp tục thăng ca giữa bầu trời xanh chứ không còn hót ở trong lồng chật. Nếu thực sự được như thế tao sẽ bớt buồn, tao sẽ bớt nhớ mày, tao sẽ vui khi biết mày đã được tự do ca hát giữa đồng lúa và trời cao. Và mỗi lần nghe tiếng đồng loại của mày, tao sẽ nghĩ rằng đó vẫn là tiếng hót của mày dành cho tao, dù tao biết một điều chắc chắn là tao đã mất mày rồi, sơn ca ơi...Suốt cả ngày hôm nay, nhìn chiếc lồng trống, tao chỉ nghĩ đến mày. Tao đã mở cửa lồng và để vào lồng mấy con cào cào non mày rất ưa thích, để hi vọng mày sẽ trở về mà không bị đói, dù biết đó chỉ là một hành động vô vọng.
Nhưng tao vẫn làm vì tao nhớ mày quá.
Vĩnh biệt mày, chú chim sơn ca nhỏ của tao.
DODUYNGOC.29.04.2007
Vĩnh biệt mày, chú chim sơn ca nhỏ của tao.
DODUYNGOC.29.04.2007
Đăng nhận xét