tháng 12 2018


Một nhúm bụi thôi và chỉ còn là nhúm bụi
Một kiếp người giờ chỉ hủ tro
Chẳng còn lo âu chẳng còn hờn giận
Đốt những nén nhang gởi tới hư không
Chỉ thoáng mong manh giã từ hơi thở
Bóng khuất lên trời trong gió cuối năm
Sẽ chẳng còn thấy chẳng còn gặp nữa
Tiễn một phận người đến với thiên thu
Có đến có đi có sinh có diệt
Người bỏ ra đi để lại bụi mù
24.12.2018
DODUYNGOC



Có đôi lúc ngỡ đêm là huyệt mộ
Xương chưa khô mà đã thấy mỏi mòn
Máu đang chảy cứ ngỡ đang dừng lại
Tim ngập ngừng cú lỗi nhịp ho khan
Những cái khớp khô dần không xoay được
Bước chân đi chập choạng giữa hoang đường
Bò như thú thấy trần gian lộn ngược
Đau một mình đành nuốt lệ tự thương
Có đôi lúc thấy trời không ánh sáng
Mắt nhập nhèm sương trắng với bụi đen
Nhìn thế giới với một màu xam xám
Giữa nắng trưa lại đợi một ánh đèn
Nhìn vào sách thấy chữ nhoè như nước
Nhìn giai nhân nhưng không rõ môi cười
Nhìn vào gương tóc một màu như cước
Xem chân dung cứ tưởng gã đười ươi
Có đôi lúc chỉ là cơn gió thoảng
Nghe trong mình lạnh buốt hết xương da
Rất nhiều lúc đang giữa đường hốt hoảng
Bởi bỗng dưng quên mất lối về nhà
Có người bạn gặp nhau hoài ở quán
Bỗng một hôm quên phứt họ tên người
Ngồi nói chuyện trong đầu như giải toán
Nhớ được rồi miệng mới dám cười tươi
Đã đến lúc tiếc quãng đời đã mất
Biết làm sao cách thức ngược trở về
Nhìn phía trước đoạn đời đầy nước mắt
Lại trách mình hoang phí những u mê
Có đôi lúc nghe thời gian tích tắc
Và hai kim cứ thế mãi trôi đi
Cứ hối tiếc quỹ thời gian đã cắt
Mà trên tay chẳng nắm giữ được gì
Rồi mai mốt chỉ còn là đám bụi
Trong hư không chẳng biết sẽ về đâu
Nên cái tuổi dễ buồn hay hờn tủi
Cần bàn tay để có những nhịp cầu
3.11.2018
DODUYNGOC


Ta xếp bằng tịch mịch
Đợi nắng giọt trên đầu
Nghe đất trời lắng lại
Biết ta đi về đâu
Đời chỉ cuộc bể dâu
Là không không có có
Thở một hơi thật sâu
Thấy trăng về với gió
Có bài kệ lấp ló
Sau tàu chuối xanh rì
Thấy con đường trước ngõ
Dẫn đường cho ta đi
Sen nở chẳng nói chi
Cá bơi trong im lặng
Ta ôm hòn đá nặng
Nên suốt đời gian truân
Ta nằm nghe tịch liêu
Trong trăm ngàn sóng vỗ
Ta nhìn cây cột xiêu
Biết trần gian đã cổ
Hít thêm một hơi thở
Buông một hòn đá rơi
Biết cánh cửa đã mở
Chợt lòng rất thảnh thơi
Ôm những điều khổ nạn
Ghì ta xuống vực sâu
Như cá kia mắc cạn
Chờ nghe tiếng kinh cầu
Biết thở khi đang thở
Biết ăn khi đang ăn
Biết vui khi ăn năn
Là thoạt nhiên tỉnh ngộ
Trái tim từng lổ chổ
Tập thở lại cho đầy
Từng buồn như nấm mộ
Tập hồi sinh thơ ngây
Đi là vòng trở lại
Buông là nhẹ thân này
Hít vào thở ra mãi
Quên hết lời đắng cay
Xếp lại đời cuồng say
Sẽ thấy đời nhẹ nhõm
Thân giờ như đang bay
Thương một thời bì bõm
Đêm ngồi nghe gió động
Thấy tâm tĩnh như không
Bao nhiêu là cơn mộng
Giờ như gió qua đồng
Nhìn nụ cười của tượng
Ngó nước mắt chúng sinh
Đọc thêm một bài kệ
Giờ làm chủ đời mình
Biết bao lời vô minh
Vây quanh đời bể khổ
Chỉ một thoáng giật mình
Quên đi bao cuồng nộ
Đi qua bao trầm luân
Đày thân này khổ nhục
Trí não muôn mùa xuân
Thoát khỏi vòng thế tục
Nghiệm cho hết lẽ đời
Sống cho hết cuộc chơi
Lẽ tử sinh quên mất
Còn đọng lại chữ tình
2.12.2018
DODUYNGOC



Ta còn lại tấm thân này bé mọn
Trở về quê, quê đâu nữa mà về
Ta lặng lẽ thu thành viên sỏi nhỏ
Có đâu ngờ đá cũng chịu héo hon
Mùa thu hết gió đông ào ạt tới
Đêm trở mình nghe đau thấm thịt da
Trăng héo khô lơ lửng ở hiên nhà
Đèn leo lét bấc tàn trong góc tối
Bóng soi tường xám một bờ tóc rối
Tiếng kinh cầu rơi từng hạt âm u
Đêm trăn trở lệch xô giường với gối
Lòng băn khoăn đưa tới cảnh sa mù
Ta còn lại mắt nhìn đời ngơ ngác
Lũ thú hoang ngạo nghễ giữa phố đông
Sau song sắt treo ngập tràn những xác
Và thiên thu nghe máu chảy thành dòng
Cây đã chết hoa chẳng còn nở nữa
Những lá cờ rũ rượi dưới mưa tuôn
Những dãy nhà không bao giờ mở cửa
Lịch sử ghi lần lượt những trang buồn
Ta còn lại hai tay gầy thấm mệt
Bước chân về loạng quạng giữa trần gian
Chiếc lá rớt một chu kỳ chấm hết
Ta loay hoay ngồi đợi giữa gian nan
1.12.2018
DODUYNGOC
Tranh sơn dẩu cúa Denis Sarazhin

FANNY FERRE
Nghệ Sĩ điêu khắc người Pháp
Sinh ngày 6 tháng 6 năm 1963 tại Evreux
Học nghệ thuật ở Paris và Angers
"Khi tôi còn rất nhỏ, thú vui duy nhất của tôi là ở nhà và tạo ra một loạt các nhân vật nhỏ dưới nền đất. Tôi thật may mắn khi cha mẹ đã ủng hộ tôi. Họ đã chụp những bức ảnh đầu tiên của tôi để tạo album... sự quan tâm này đã khuyến khích tôi... "
Tác phẩm của bà mộc mạc, thô ráp, sần sùi nhưng rất sinh động. Đó là những bức tượng hoặc một nhóm tượng mô tả những sinh hoạt. Những nhóm tượng của bà như là một câu chuyện kể. Và từ đó ta nghe được tiếng nói của từng nhân vật. Chính cái không trau chuốt ở tượng của bà khiến cho các tác phẩm của bà gần gũi với cuộc sống, như cùng sống trong không gian cùng ta, thở chung không khí cùng ta. Tôi thích cái mộc mạc đậm chất dân gian đó.
DODUYNGOC

<<<Xem ảnh>>>

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget