Articles by "Thơ"















 Vào tháng bảy mùa gì ta chẳng nhớ

Chỉ biết mưa ướt hết cả buổi chiều

Chỉ biết buồn dãy phố rất cô liêu

Mây thật thấp không thấy trời xanh nữa

Tháng bảy về vòm lá xanh trước cửa

Trăng héo mòn rụng xuống ở nơi đâu

Ta đã qua bao năm tháng dãi dầu

Giờ ngoảnh lại cỏ lau màu trắng xoá

Tháng bảy đến đìu hiu tràn phố xá

Thành phố nằm thoi thóp vọng lời than

Chim không buồn bay chợ chẳng dọn hàng

Xe nức nở hụ còi trong trưa vắng

Vào tháng bảy đôi tay nào thiếu nắng

Dấu nụ cười che mất dưới khẩu trang

Nước mắt đầy như xóm phủ khăn tang

Người héo hắt nghĩ đến ngày mai mốt

Tháng bảy về có ngựa lồng trói cột

Bờm tung lên với giọng hí vang trời

Đau như thuyền nằm bãi ngóng ngoài khơi

Chiều đứng lại cách ly đầy dây kẽm

Tháng bảy đến người thập thò trước hẻm

Chuyền tay nhau rau trái sống qua ngày

Những căn nhà hiu hắt gió heo may

Ai cũng đợi một ngày mai lại sáng

Sài Gòn tôi ơi xin đừng hốt hoảng

Nắm bàn tay đặt giữa trái tim mình

Buổi hoàng hôn tin vẫn có bình minh

Những góc phố sẽ hồi sinh trở lại

Mọi người gặp nhau không còn e ngại

Những nụ cười vẫn còn nở trên môi

Xe chạy đầy đường con ngõ sục sôi

Sài Gòn đó sẽ vươn mình đứng dậy.

4.7.2021

DODUYNGOC


 





Sài Gòn bệnh, Sài Gòn đau, Sài Gòn khắc khoải.

Mặt trời uể oải muốn mưa

Tiếng còi hụ tiếp nhau chạy qua phố

Những con đường vắng người.

Người đàn ông đi lượm bọc đứng ngẩn ngơ nhìn những góc cây không có rác

Bà cụ bán vé số nấp dưới bóng cổ thụ ngã dài

Phố vắng thế này bà bán cho ai?

Hàng quán đóng im lìm

Giống như thời chiến tranh chờ tiếng nổ

Sài Gòn đau nhiều người Sài Gòn khổ

Nhưng chiếc áo rách đã biết đùm chiếc lá nát

Mặc ai cứ nói như hát

Mặc ai đang khoác lác

Sài Gòn vẫn còn đó tình yêu

Sài Gòn buồn không một tiếng kêu

Những bàn tay chụm lại 

Thành ngọn núi của lòng hào hiệp chở che

Có ông lão nằm ở bờ kè

Nhận hộp cơm mà cười như khóc

Bà mẹ mệt nhọc bế con cùng đàn con nheo nhóc

Ôm gói quà vẫn không quên tiếng cám ơn

Sài Gòn vẫn còn đó câu cám ơn

Cám ơn nắng ấm

Cám ơn tình thương

Cám ơn nụ cười trong khốn khó

Cám ơn những bàn tay chìa ra 

Cám ơn những trái tim gộp lại

Sài Gòn còn chia vai gánh cho vùng đất khác 

Mặc đâu đó có kẻ ăn cháo rồi đá bát

Ăn xong quẹt mỏ, rút ván khi đã qua cầu.

Sài Gòn đang cố gắng không bỏ quên ai

Dù vẫn còn đó tiếng thở dài

Những con phố cách ly

Những căn nhà đóng cửa

Phố chợ đông vui không còn nữa

Sài Gòn đau, Sài Gòn bệnh

Vẫn còn đó một thứ rất thân quen

Tấm lòng người Sài Gòn

Không thể mang tên ai khác.

24.6.2021

DODUYNGOC

Nhớ làm chi ngày ấy đã qua rồi

Thời trăn trở trôi đi trong mất hút

Tim vẫn đập và đời lưu nỗi nhục

Vết sẹo còn nỗi đau đó không tan

Tháng sáu mưa trời u ám hoang mang

Ta lầm lũi mải mê tìm quá khứ

Chân hao mòn bao nẻo đường lữ thứ

Chút ngậm ngùi trong ngực vọng tiếng vang

Chiều lỡ rồi ta cất tiếng ho khan

Chim lạc tổ biết phương nào trở lại

Lực đã tàn đường về còn xa ngái

Dang dở đời đành buông thõng hai tay

Con chim buồn làm biếng chẳng muốn bay

Người biến mất thân lạc thành ảo ảnh

Ta heo hút trên ngọn đồi gió lạnh

Nhìn trăng khuya chẳng biết lối đi về

Nhớ làm chi người để lại tái tê

Những chiếc lá kể chuyện ngày rất cũ

Ta nghe gió thiết tha quanh vành mũ

Đôi mắt nào còn đọng lại trên kia

Ta cùng ai đã chấp nhận chia lìa

Hơi thở mỏi đợi chờ giờ hấp hối

Lòng đã mệt tâm phủ đầy bóng tối

Vết thương này đâu chia được cùng ai

Ta rụng rời khi đối diện sớm mai

Tim đã khép còn lắm điều để nhớ

Ở trần gian quẩn quanh bao duyên nợ

Nhưng cũng đành về an phận mồ côi

Tháng 6.2010

DODUYNGOC


Tưởng tượng đi, hãy tưởng tượng đi

Một buổi sáng thức dậy chợt nhận ra

Đất nước không còn mặt trời

Thế giới toàn bóng đêm

Đoàn người lũ lượt kéo từng đàn lên núi

Núi còn đâu, nham nhở những gốc cây cụt đầu

Rừng không tái sinh

Chập choạng đốm lửa như ma trơi

Đám người dắt díu nhau xuống biển

Biển đen ngòm như cửa địa ngục

Lấp lánh lân tinh và thuốc độc

Những ngọn nến cũng không còn lập loè

Những ánh mắt trắng dã trong bóng đêm

Rồi sẽ biến thành những con thú ăn thịt nhau để tồn tại

Tất cả cong người như con sâu

Trườn đi trong bóng tối

Cây cỏ chẳng sinh sôi

Biển trúng độc lặng im

Giòng sông tật nguyền không chảy nữa

Mặt trời đã rụng vì những lời nguyền rủa

Thần đêm mang khăn quàng đi bốn phương

Cất tiếng cười man dại khắp đồng hoang.

Tiếng súng đì đoàng

Đã đến kỳ thanh toán nhau bằng tiếng nổ

Mặt trời là dĩ vãng

Một dĩ vãng có thực

Tất cả cất lên lời kinh

Tiếng rì rầm trong bóng tối

Không ai nhận ra nhau

Cha con chồng vợ anh em bạn bè người yêu hàng xóm

Đồng chí đồng đội đồng hương đồng bào đồng hội đồng thuyền

Tất cả sẽ chết

Mà chẳng ai thấy mặt

Tháp đền chùa chiền cung điện nhà nguyện nghĩa trang

Ngã gục

Trộn lẫn vào nhau

Chẳng còn tình yêu, thù hận, cuồng si

Chẳng còn gian trá, âm mưu, thô bỉ

Chẳng còn rẽ chia, toan tính, lọc lừa

Tất cả cái chết đều giống nhau

Lịch sử vừa khép cửa

Một dân tộc vừa mất tên

Thời tuyệt vọng

Không còn ôm nhau dù lạnh cóng

Đất nước bị đâm xuyên

Bởi một lời nguyền

Nên mặt trời phải chết.

26.8.2016

DODUYNGOC


Từ khi người bỏ ta đi

Mặt trời trốn mất còn gì nắng mai

Khi không lòng bỗng lạc loài

Bước chân xuống phố u hoài nếp nhăn

Thân tàn phai máu khô cằn

Chỉ còn giọt lệ tròn lăn giữa trời

Trăng rầu chết ở mù khơi

Ta đem thư cũ đốt chơi đỡ buồn

Rừng không còn tiếng chim muông

Tóc râu vội bạc cuống cuồng nhìn gương

Từ khi làm kẻ lỡ đường

Khuya về lấy phố làm giường trốn đêm

Đôi khi chợt nhớ môi mềm

Lắm khi mơ thấy vỉa hè có hoa

Tỉnh ra thế giới nhạt nhoà

Trần truồng đứng giữa ngã ba chật người

Từ khi người lấy nụ cười

Ngựa buồn mỏi vó cũng lười bước đi

Thôi thì đời chẳng còn chi

Trang kinh vô tự chờ gì mốt mai

10.6.2021

DODUYNGOC


Con tàu đi không có một sân ga

Cứ chạy mãi cho đến khi hết củi

Ta cũng thế suốt một đời lủi thủi

Biết ngừng đâu một mái ấm nương nhờ

Rất nhiều lần giữa ngõ vắng bơ vơ

Những ký ức ùa về như sóng vỗ

Bao cảnh biệt ly nhiều lần thống khổ

Thêm hành trang cho tàu mải miết đi

Năm tháng trôi không đọng lại chút gì

Tiếng còi hụ mỗi lần như nhắc nhở

Cửa này khép cửa kia vừa lại mở

Cuộc hành trình dẫn định mệnh về đâu?

Chuyện thế gian giống con vật đổi màu

Mang mặt nạ cuống cuồng bao vai diễn

Không có sân ga không lần đưa tiễn

Nước mắt nào gõ cửa một cơn mê

Con tàu đi không có chốn để về

Quê nhà khuất sau những làn mây trắng

Mẹ cha đâu, bạn bè xưa, nay vắng

Loanh quanh hoài tàu dừng lại nơi nao?

Trang chữ mòn bấc đã lụn dầu hao

Và sông suối cũng chẳng còn nước chảy

Ta cuối cùng ráng sức thêm bước nhảy

Rồi đi đâu ai biết sẽ là đâu?

31.5.2021

DODUYNGOC

Mộng khuya sương xuống trắng mờ

Lao đao thân phận bên bờ tử sinh

Đôi khi nhìn lại giật mình

Tóc kia đã bạc cuộc tình vĩnh ly

Trăm năm chỉ một hạn kỳ

Chẳng còn duyên phận lấy gì đợi nhau

Người đi qua để lại đau

Mắt buồn như lá úa màu thời gian

Nửa đời chịu mấy gian nan

Bấy nhiêu sót lại đầu hàng buông tay

Môi chịu đắng mắt còn cay

Tình bay theo gió không say vẫn rầu

Bây giờ nước đã qua cầu

Mây bay tứ xứ nỗi sầu hoá rêu

Nửa khuya cất một tiếng kêu

Đâu hay người vẫn mỹ miều phấn son

Ta nằm nhìn thịt da mòn

Đọc trang kinh ngộ đời còn chi đâu

Bao năm cứ tưởng là lâu

Chẳng qua như nắng thay màu mà thôi

Ta giờ thấm nỗi mồ côi

Chờ thiên thu gọi qua đồi mất tăm

Chút từ bi xoá hờn căm

Xô chăn chiếu rụng nhìn trăng gọi người

29.5.2021

Mùa dịch vật

DODUYNGOC

 


Một đời tôi trốn chạy

Nửa đời tôi kiếm tìm

Tôi thu mình tôi lại

Rồi bay mãi như chim

Nhiều lúc tôi nằm im

Nhìn mây về dưới phố

Lắm lúc nghe nhịp tim

Đập tràn cơn hỷ nộ

Đi qua một đoạn đời

Chợt có lần ngoái lại

Đời như một cuộc chơi

Tôi luôn người thất bại

Lầm lũi trong cơn mưa

Băn khoăn về dưới nắng

Tôi tìm tôi năm xưa

Sao nghe lòng rất đắng

Tôi quỳ nơi chân Chúa

Đọng giọt máu tàn phai

Nhớ bàn tay của ai

Buồn như màu lá úa

Tôi đến đứng cổng chùa

Phật bỏ đi đâu mất

Tôi yêu người rất thật

Sao chỉ thấy biệt ly

Còn một đoạn đường đi

Bóng gầy như sen héo

Tôi làm kẻ ngu si

Mặc trần gian giày xéo

Tôi mang theo gì đâu

Thân gầy như phế tích

Đời còn có bao lâu

Cuộn mình trong tịch mịch

Viên sỏi buồn thôi lăn

Ngày hè sao thiếu nắng

Đêm rằm không ánh trăng

Chỉ mình tôi rất vắng

Có một nỗi tuyệt vọng

Đau hơn lưỡi dao đâm

Có cái chết nẩy mầm

Ngấm ngầm trong đau khổ

Đi về phương tuyệt lộ

Lại ngộ ra nhiều điều

Khi giã biệt tình yêu

Tôi chỉ còn một nửa

26.5.2021

DODUYNGOC


Ừ thì mưa đi, mưa cho trôi hết đi

Ta nằm im chẳng nghĩ được chuyện gì

Tình mới đó chắc sót nhiều dấu vết

Hằn như những vết chai 

Nước mưa tràn cuốn sạch dấu ai

Thế giới như đứng yên con người dừng lại

Mặt trời nhợt nhạt trưa giống hoàng hôn

Ta đọc nhiều tin thấy bỗng hoảng hồn

Thời thế chi lạ rứa?

Tới tuổi người như cây hết nhựa

Mối tình nào đã qua còn vết sẹo khó phai

Ta nhớ cửa ngõ nhà ai

Những cửa sổ suốt đời không mở

Ừ thì mưa đi mưa cho hết cỡ

Nhà chẳng trồng hoa nên chẳng sợ hoa không nở

Ta biết người đang có nụ cười duyên

Với cuộc tình kế tiếp

Ờ thì yêu đi cho hết kiếp

Ta muốn mưa để được ở truồng tắm gội

Rũ cho sạch những dấu vết còn sót trên ngực trên tay

Của một thời đắm say

Nhân loại bịt mặt chào nhau

Loài người không đụng chạm chỉ nhìn nhau bằng đôi mắt

Chiến tranh mà chẳng thấy ai là giặc

Thật buồn cười

Thế giới chết như rươi

Không còn củi để thiêu không còn nơi để lấp

Mưa chiều này không đủ to để ngập

Sao ta lại như bơi trong biển rộng thế này

Có ai biết chẳng ai hay

Muốn mượn rượu để say mà không biết uống

Muốn quên hết chỉ còn thân mục ruỗng

Chiều chiều lại nhớ chiều chiều

Tưởng quên được rồi sao lại nhớ chi lạ rứa.

Căn phòng trống ta gọi mãi chẳng ai thưa.

Mưa.

24.5.2021

DODUYNGOC

 


1.

Ta còn chi chỉ bài thơ thiếu nắng

Những vần thơ đọc đắng cả vành môi

Đời trôi xuôi ta đi ngược chân đồi

Làm trăng héo bên hiên nhà rất vắng

2.

Ta còn chi sẹo trượt dài vết bắn

Đèn khô dầu bấc đã cháy thành than

Ai thắp lên ánh lửa trước khi tàn

Tim nhức buốt tiếng kêu chiều vọng lại

3.

Ta còn chi kim đồng hồ quay mãi

Níu thời gian ta làm chuyện phí hoài

Đã bao lần lỡ mở miệng mắc quai

Đành im lặng tránh làm người nói dối

4.

Ta còn chi cơn mưa dầm ướt tối

Đêm hắt hiu sương khói lặng lẽ về

Người bỏ đi ta một mình lẻ gối

Thấy bóng mình cô độc đến tái tê

5.

Ta còn chi núi đá lạnh cơn mê

Đi mải miết đường về sao bát ngát

Mỗi hơi thở mang thêm nhiều xơ xác

Phút đợi chờ lẫn khuất chốn mù sương

6.

Ta còn chi cờ phướng với tai ương

Và xương máu rợn lên từ bốn bể

Con chim mù bỗng buông lời kể lể

Vang giữa chiều đâm nát cả làng quê

7.

Ta còn chi khi thôn xóm ủ ê

Mồ hôi đổ trên lưng trần cháy nắng

Máu khô kiệt chỉ còn mang chất đắng

Ngửa mặt nhìn và hét với trời xanh 

8.

Ta còn chi những đau đớn trời dành

Ngựa mỏi vó đã biết mình thất lạc

Sao tự dưng trở thành người bội bạc

Nỗi đau nào xé ngực đứt làm đôi

9.

Ta còn chi máu đã héo đôi môi

Và nhung nhớ đã chứa đầy trong óc

Biết mai mốt còn bao ngày khó nhọc

Nỗi niềm xưa còn đọng đến bao giờ

10.

Ta còn chi tay đã lấm vết nhơ

Lá đã héo run chờ cơn gió tới

Ngày loanh quanh đêm co mình xó tối

Thương phận mình rồi xót kiếp long đong

11.

Ta còn chi ngồi lại giữa hư không

Nước ngừng trôi nước đứng lại giữa dòng

Chiều lạnh toát tiếng chuông nào âm ỉ

Lời yêu người vẫn sót ở đầu môi

12.

Ta còn chi câu kinh cầu sám hối

Quá yêu người ta lầm lạc đường ra

Suốt hành trình không có một sân ga

Làm hành khất cơm mong ngày đôi bữa

13.

Ta còn chi ngôi nhà xưa đóng cửa

Đứng bên này ta ngóng phía bên kia

Ta vẫn biết còn chi chờ đợi nữa

Sao trong tim vẫn sợ phút chia lìa.

14.

Ta còn chi đất nước phía bên rìa

Khua gươm giáo đầu rơi và máu đổ

Những con đường xếp dài bao nấm mộ

Nhiều phố phường chất chứa phận mồ côi

15.

Ta còn chi đã đến lúc đành thôi

Đời chật chội loay hoay hoài cũng mỏi

Đèn vụt tắt trần gian đầy bóng tối

Ta một mình chẳng biết phải về đâu?

19.5.2021

DODUYNGOC

 


Mỗi sáng cửa nhà nay khép lại

Người đi về phía cõi chân mây

Ta đứng đó lòng bao ái ngại

Mối tình đau sót lại chút này

Ly trà sớm giờ không bốc khói

Bông hoa tàn héo chẳng người thay

Ta ngồi đó buồn không muốn nói

Nỗi đau dài còn có ai hay

Nắng len lén lách qua cửa sổ

Chiếu vệt màu sáng một lối đi

Trang sách đắm bao lời khốn khổ

Lời kinh nào ứa nghẹn sầu bi

Ngõ rất vắng lá không muốn rụng

Con chó nằm ủ dột đợi trăng

Ta nằm ngửa đọc câu thơ vụng

Chiếu chăn thừa giường lạnh như băng

Thêm điếu thuốc bụng cồn cào gọi

Đâu còn ai mà đợi mà trông

Sợi khói mỏng bay về một cõi

Ta buông tay soi dáng lưng còng

Cửa vẫn đóng căn nhà chợt lạnh

Ta hắt hiu lên, xuống, đi, về

Những buổi sáng không người đứng cạnh

Suốt một ngày cứ mãi cơn mê

Ta vẫn biết người không ngoảnh lại

Lấy câu kinh lấp mất đường về

Rừng đã cháy biển không quằn quại

Ta suốt đời vẫn gã nhà quê.

13.5.2021

DODUYNGOC


 Mái ngói âm dương đầy rêu phủ

Mặt đất gập ghềnh vắng dấu chân

Mộng dữ tràn về trong giấc ngủ

Lạnh toát trang kinh lấm bụi trần

Có tiếng ếch kêu từ đâu đó

Bông sen vươn thẳng giữa trời đen

Cờ ai rũ bóng đường thiếu gió

Muốn đứng vươn lên vắng điệu kèn

Ném mấy tờ thư trắng cả trời

Cánh buồm xa tít ở trùng khơi

Xé ngực tan hoang chờ sóng vỗ

Có một thu tàn lá tả tơi

Ta lê thân xác ngồi cuối sân

Ly biệt bào mòn tuổi thanh tân

Ngôi nhà cửa khép chờ nguyệt tận

Chuông ở nơi đâu vọng não nùng

Ai đem sương trắng đầy tóc rối

Để tiếng chim buồn hót lẻ loi

Bóng ngã nửa thềm trong bóng tối

Đốt đốm lửa gầy cho mắt soi

Có một người về đứng dưới trăng

Dựa tường kể những chuyện tháng năm

Ta nghe sông suối vừa rạn vỡ

Quờ quạng trong đêm kiếm chỗ nằm

29.4.2021

DODUYNGOC

 


Cũng đành tóc bạc một mình

Cô đơn chăn gối bóng hình khó phai

Hai còn một, một thành hai

Nửa đêm cô quạnh nằm dài tắm trăng

Cũng đành góc cửa nhện giăng

Hoa kia héo rũ cành cằn cỗi khô

Lòng hoang vu tựa nấm mồ

Hàng cây ngã ngửa tựa hồ hỗn mang

Cũng đành cháo chợ cơm hàng

Đêm thêm đốm lửa kéo màn đọc kinh

Nâng chén lên bỗng giật mình

Đường đi vô vọng mà tình thiên thu

Cũng đành trong cõi sa mù

Chân bước khập khiễng gió ù vọng xa

Cửa đã khoá chẳng đường ra

Quẩn quanh quanh quẩn góc nhà buồn hiu

Cũng đành như bát cơm thiu

Không con mắt ngó bóng chiều lặng câm

Bó tay ngồi giữa âm thầm

Nghe mưa gió dội ầm ầm phía sau

Cũng đành chọn cách xa nhau

Để đôi mắt đó mang màu khói nhang

Bởi tình kia có dối gian

Trong hôm hội ngộ đã dàn biệt ly

Cũng đành tiễn biệt nhau đi

Đôi tay trống rỗng còn gì vấn vương

Lá vàng kia chết bên đường

Trăng khuya đã rụng giữa vườn quạnh hiu

Cũng đành một thuở chắt chiu

Xây bao ước vọng gặt nhiều rủi may

Một hôm tim đập lắt lay

Thèm bàn tay nhỏ vuốt bay muộn phiền

Cũng đành làm kẻ cuồng điên

Ngẩn ngơ ngơ ngẩn về miền cỏ hoang

Đem buồn ra xếp thành hàng

Nghe trăm năm gọi bàng hoàng máu khô

24.4.2021

DODUYNGOC








 

Có những hàng cây tiếp nối nhau

Có mây lơ lửng ở ngang đầu

Có bao ngang trái dồn trong ngực

Tự hỏi mai này ta đến đâu?

Nước chảy thuyền đi chim bay theo

Giọt nắng lung linh sáng mái chèo

Ta ngồi nghe gió tràn qua nóc

Năm tháng ủ sầu lên mốc meo

Có tiếng ai cười trên dốc cao

Có cành hoa nở nhớ thu nào

Có bao thương nhớ về như bão

Thuốc cháy tay gầy nghe hư hao

Nhìn cây thập giá đâm trong mây

Ngó mái chùa cong giữa lùm cây

Phật buồn nhắm mắt thôi thiền quán

Chúa cũng lắc đầu buông hai tay

Có núi chập chùng đảo nhấp nhô

Có vết chân đi dấu ngựa thồ

Có bao nước mắt người bản xứ

Rời bỏ quê nhà giạt phương mô?

Đứng lặng trên đèo nghe lá rụng

Đất chuyển mình nhẩm kinh nhật tụng

Con chim biếng hót nằm im hơi

Rồi sẽ về đâu ngày tháng tận

Blao - Đắk Nông 18.4.2021

DODUYNGOC




Đi ngang qua Blao lá lao xao

Nắng chiếu nghiêng cây gió rì rào

Cơn mưa vừa tới chiều hơi ướt

Đèo loanh quanh ta đi trên cao

Ta chẳng biết em về nơi đâu

Ngày chưa xong đã vọng kinh cầu

Ta bủn rủn đôi tay ôm mặt

Nghe thời gian trôi vụt ngang đầu

Đèo lắm gió xô quanh bóng đổ

Dáng ai ngồi ôm bao hỉ nộ

Người đi qua chẳng để lại gì

Mắt âm u buồn như nấm mộ

Thành quách đó không còn dấu tích

Hòn đá đây nếm đủ phong trần

Con đường chạy dần dần xuống thấp

Tiếng chim nào tuyệt vọng thanh âm

Vết cuộc tình không chịu liền da

Dưới đèo kia khói toả bao nhà

Ta cô quạnh giữa chiều ươm nắng

Hành trình này thiếu một sân ga

Mây đùn quanh trắng cả góc trời

Mùa đi rồi cành lá tả tơi

Thêm điếu thuốc dập dồn hơi thở

Khói u hoài bay đi muôn nơi

Qua Blao nhìn lại nhà thờ

Mắt Chúa buồn tựa một vần thơ

Ta trượt ngã giữa sân đầy lá

Ngó bóng mình chợt nhớ cơn mơ

Trên thánh giá còn vương vết máu

Dấu đinh hằn trong mỗi ngón chân

Ta rũ rượi chốn nào nương náu

Cuối cuộc đời mới biết thương thân

Blao 16.4.2021

DODUYNGOC

 


Có một ngày tôi thèm lang thang

Ngó những hàng cây hàng nối hàng

Nghe tiếng chim kêu tầng lá thấp

Nhìn trời xanh mà lòng hoang mang

Tự hỏi mình sao lại đứng đây

Bóng đổ dài một tấm thân gầy

Đường đi xuống chân trời khuất lấp

Bỗng đời mình trôi đi như mây

Có một ngày tôi buồn héo rũ

Nằm co chân nhớ hoài chuyện cũ

Giữa mùa hè sao lạnh hai vai

Trời tạnh gió, sóng cuồng thác lũ

Sáng giật mình trong gương tóc bạc

Tuổi chất chồng héo những nếp nhăn

Quay nhìn lại đời nhiều lầm lạc

Môi khát khô đầy dẫy dấu hằn

Có một ngày ngồi im như tượng

Nghe trầm luân ào ạt đổ về

Bao cuộc tình như là vay mượn

Vây quanh mình lắm chuyện u mê

Cũng lắm lúc nghĩ là củi mục

Trôi trên sông chờ đốm lửa tàn

Nhiều dấu tích một thời tủi nhục

Thương phận mình từ thuở đi hoang

Có một ngày đi qua ngõ đó

Hoa hoàng anh vẫn nở vàng sân

Tôi ngơ ngẩn ngẩng đầu đứng ngó

Người ở đâu chẳng gặp một lần?

Thế cũng đủ một đời khổ nạn

Chúa Phật buồn an ủi cùng ta

Hoa đã héo giữa mùa khô hạn

Ta rung chuông động cả thiên hà

13.4.2021

DODUYNGOC


Mệt quá ngồi cái đã

Buồn như tháp thiếu chuông

Mây trên trời vật vã

Giữa trưa muốn ở truồng

Nhìn qua trái qua phải

Ngó xuống lại nhìn lên

Phương nào cũng thấy oải

Chân đau cất tiếng rên

Bà mẹ nó cuộc đời

Đầu năm đã lận đận

Cứ ngỡ là cuộc chơi

Đêm lại nằm tủi phận

Chó vu vơ sủa trăng

Nghe não nùng tiếng khóc

Đã tới lúc ăn năn

Mõ chuông nào lóc cóc

Nằm ngửa nhìn trần nhà

Đợi còi tàu đi qua

Đốt thêm một điếu thuốc

Rít vô chán thấy bà

Nửa đêm chợt mắc đái

Gió giật mình qua khe

Không lạnh mà tê tái

Nước đọng vũng đầu hè

Đồng hồ gõ ba tiếng

Trằn trọc đã mấy canh

Ngủ mà cũng làm biếng

Mắc cái bệnh trời hành

Đèn đường sáng đầu cửa

Soi bóng lá nằm nghiêng

Ta rơi về đâu nữa

Thắp đốm lửa ngồi thiền

Nghe dế kêu dưới cỏ

Thấy kiến bò trên tay

Cúi xuống nhìn cho rõ

Ai tạo thế giới này

Thở thêm một hơi thở

Lỗi nhịp ngực nhói đau

Đêm sao dài quá cỡ

Chăn chiếu đạp nát nhàu

9.3.2021

DODUYNGOC

Tháng ba lừng lững đi vào ngõ

Con đường lơ đãng đứng nhìn theo

Ta ngồi tìm lại trong lá cỏ

Một chút thời gian đã bay vèo

Cứ ngỡ đời trôi theo tuyệt vọng

Ai dè còn lại chút mầm xanh

Giữa ngày loáng thoáng đôi cơn mộng

Tỉnh giấc rêu xanh phủ thị thành

Tháng ba còn gió bay khăn tím

Con bướm chao nghiêng nắng rất vàng

Có người đốt lửa soi phòng kín

Đọc vội trang thư để nhớ nàng

Một bước chân đi lòng để lại

Giang hồ nhiều lúc cũng buồn tênh

Muôn thuở vẫn làm tên khờ dại

Đứng ngã ba đường ngóng gió lên

Tháng ba vẫn còn đó tang thương

Đi lên ngồi xuống bóng in tường

Trang kinh bỏ dở không người đọc

Biết đến nơi đâu hết đoạn trường

Ta tung những tảng màu lên bố

Như dòng máu chảy nhuộm vết thương

Tan tác bao âm thanh cuồng nộ

Vẫn đọng trong đầu một giọt sương

Tháng ba đậu lại bên cửa sổ

Tiếng chuông chùa nhắc đời bể khổ

Ta nhìn ta hiu hắt trong gương

Nghe thời gian phủ từng nấm mộ

4.3.2021

DODUYNGOC

Tháng chạp đi qua quá vội vàng

Bồn chồn cơn gió lạ tạt ngang

Vườn ai hoa nở vàng trước ngõ

Sương đọng đìu hiu đợi úa tàn

Ta ngỡ mây về trời rất trong

Dạ cứ nôn nao héo cả lòng

Người ở chân trời ta cuối đất

Sắp hết năm rồi bàn tay không

Tháng chạp lại về với chút mưa

Mưa như hạt bụi nắng chưa vừa

Chân người lướt nhẹ hòn đá nhỏ

Tưởng lời đất kể chuyện năm xưa

Bụi rớt trên vai ngày tháng tận

Râu tóc dài thêm đời lận đận

Còn bao hôm nữa đến giao thừa

Nhà trống nhện giăng Tết đã cận

Tháng chạp loay hoay đào chớm nở

Tìm kiếm hình người khung kính vỡ

Ta buồn nhiều hơn từ tháng giêng

Lúc nhìn lại mình đời lỡ dở

Một hôm đứng ngó cây cầu cũ

Dòng nước không trôi chiều héo rũ

Một mình cô độc trời xô nghiêng

Tuổi già qua mau như sóng lũ

Tháng chạp đêm nằm nghe dế kêu

Ngoài hiên thềm vắng đọng rong rêu

Trăng non rệu rã trời không gió

Bấc lụn đèn lu chẳng muốn khêu

Tháng chạp mắt người như lá cây

Đi ngang phố vắng bóng in gầy

Ta gom ký ức đầy trong túi

Đợi bén lửa tàn phía đồi tây

8.2.2021

27 Tết

DODUYNGOC


Người về trời chẳng còn sao

Con sông thiếu nước thú gào rừng hoang

Trăm căn nhà cửa mở toang

Người xe vắng bóng phố toàn quỷ ma

Sóng ngưng vỗ giữa chiều tà

Tiếng kinh lấp ló dưới toà hoa sen

Người quân tử hoá kẻ hèn

Đêm le lói mặt soi đèn bấc khô

Người về miệng niệm nam mô

Con chuồn chuồn đỏ trên mồ hoang vu

Con chim đậu giữa âm u

Buồn không tiếng hót mắt mù biếng bay

Chiều không khói mắt lại cay

Bình không còn rượu sao say giữa chiều

Trăm năm bỗng nhớ cô Kiều

Bao nhiêu hoạn nạn đời nhiều trái ngang

Người về ngồi giữa hoang tàn

Nghe trăm vó ngựa gõ ngàn dặm xa

Những anh hùng đã thành ma

Lửa leo lét cháy sơn hà nát tan

Bao anh linh đứng xếp hàng

Tay ôm mặt khóc cờ tàn chịu thua

Không người bán chẳng người mua

Thân tàn ma dại đợi mùa tái sinh

Người về bỗng thấy thất kinh

Triệu con mắt ngó như hình lưỡi dao

Mặt trời hấp hối lao đao

Úa tàn ngọn cỏ hư hao phận người

Người về vắng tiếng nói cười

Gió hoang mang thổi hoa rười rượi đau

Chẳng còn trước không còn sau

Thời gian đọng lại một màu hẩm hiu

2.2.2021

DODUYNGOC

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget