Từ khi người bỏ ta đi
Mặt trời trốn mất còn gì nắng mai
Khi không lòng bỗng lạc loài
Bước chân xuống phố u hoài nếp nhăn
Thân tàn phai máu khô cằn
Chỉ còn giọt lệ tròn lăn giữa trời
Trăng rầu chết ở mù khơi
Ta đem thư cũ đốt chơi đỡ buồn
Rừng không còn tiếng chim muông
Tóc râu vội bạc cuống cuồng nhìn gương
Từ khi làm kẻ lỡ đường
Khuya về lấy phố làm giường trốn đêm
Đôi khi chợt nhớ môi mềm
Lắm khi mơ thấy vỉa hè có hoa
Tỉnh ra thế giới nhạt nhoà
Trần truồng đứng giữa ngã ba chật người
Từ khi người lấy nụ cười
Ngựa buồn mỏi vó cũng lười bước đi
Thôi thì đời chẳng còn chi
Trang kinh vô tự chờ gì mốt mai
10.6.2021
DODUYNGOC
Đăng nhận xét