Đi ngang qua Blao lá lao xao
Nắng chiếu nghiêng cây gió rì rào
Cơn mưa vừa tới chiều hơi ướt
Đèo loanh quanh ta đi trên cao
Ta chẳng biết em về nơi đâu
Ngày chưa xong đã vọng kinh cầu
Ta bủn rủn đôi tay ôm mặt
Nghe thời gian trôi vụt ngang đầu
Đèo lắm gió xô quanh bóng đổ
Dáng ai ngồi ôm bao hỉ nộ
Người đi qua chẳng để lại gì
Mắt âm u buồn như nấm mộ
Thành quách đó không còn dấu tích
Hòn đá đây nếm đủ phong trần
Con đường chạy dần dần xuống thấp
Tiếng chim nào tuyệt vọng thanh âm
Vết cuộc tình không chịu liền da
Dưới đèo kia khói toả bao nhà
Ta cô quạnh giữa chiều ươm nắng
Hành trình này thiếu một sân ga
Mây đùn quanh trắng cả góc trời
Mùa đi rồi cành lá tả tơi
Thêm điếu thuốc dập dồn hơi thở
Khói u hoài bay đi muôn nơi
Qua Blao nhìn lại nhà thờ
Mắt Chúa buồn tựa một vần thơ
Ta trượt ngã giữa sân đầy lá
Ngó bóng mình chợt nhớ cơn mơ
Trên thánh giá còn vương vết máu
Dấu đinh hằn trong mỗi ngón chân
Ta rũ rượi chốn nào nương náu
Cuối cuộc đời mới biết thương thân
Blao 16.4.2021
DODUYNGOC
Đăng nhận xét