Mỗi sáng cửa nhà nay khép lại
Người đi về phía cõi chân mây
Ta đứng đó lòng bao ái ngại
Mối tình đau sót lại chút này
Ly trà sớm giờ không bốc khói
Bông hoa tàn héo chẳng người thay
Ta ngồi đó buồn không muốn nói
Nỗi đau dài còn có ai hay
Nắng len lén lách qua cửa sổ
Chiếu vệt màu sáng một lối đi
Trang sách đắm bao lời khốn khổ
Lời kinh nào ứa nghẹn sầu bi
Ngõ rất vắng lá không muốn rụng
Con chó nằm ủ dột đợi trăng
Ta nằm ngửa đọc câu thơ vụng
Chiếu chăn thừa giường lạnh như băng
Thêm điếu thuốc bụng cồn cào gọi
Đâu còn ai mà đợi mà trông
Sợi khói mỏng bay về một cõi
Ta buông tay soi dáng lưng còng
Cửa vẫn đóng căn nhà chợt lạnh
Ta hắt hiu lên, xuống, đi, về
Những buổi sáng không người đứng cạnh
Suốt một ngày cứ mãi cơn mê
Ta vẫn biết người không ngoảnh lại
Lấy câu kinh lấp mất đường về
Rừng đã cháy biển không quằn quại
Ta suốt đời vẫn gã nhà quê.
13.5.2021
DODUYNGOC
Đăng nhận xét