Tưởng tượng đi, hãy tưởng tượng đi
Một buổi sáng thức dậy chợt nhận ra
Đất nước không còn mặt trời
Thế giới toàn bóng đêm
Đoàn người lũ lượt kéo từng đàn lên núi
Núi còn đâu, nham nhở những gốc cây cụt đầu
Rừng không tái sinh
Chập choạng đốm lửa như ma trơi
Đám người dắt díu nhau xuống biển
Biển đen ngòm như cửa địa ngục
Lấp lánh lân tinh và thuốc độc
Những ngọn nến cũng không còn lập loè
Những ánh mắt trắng dã trong bóng đêm
Rồi sẽ biến thành những con thú ăn thịt nhau để tồn tại
Tất cả cong người như con sâu
Trườn đi trong bóng tối
Cây cỏ chẳng sinh sôi
Biển trúng độc lặng im
Giòng sông tật nguyền không chảy nữa
Mặt trời đã rụng vì những lời nguyền rủa
Thần đêm mang khăn quàng đi bốn phương
Cất tiếng cười man dại khắp đồng hoang.
Tiếng súng đì đoàng
Đã đến kỳ thanh toán nhau bằng tiếng nổ
Mặt trời là dĩ vãng
Một dĩ vãng có thực
Tất cả cất lên lời kinh
Tiếng rì rầm trong bóng tối
Không ai nhận ra nhau
Cha con chồng vợ anh em bạn bè người yêu hàng xóm
Đồng chí đồng đội đồng hương đồng bào đồng hội đồng thuyền
Tất cả sẽ chết
Mà chẳng ai thấy mặt
Tháp đền chùa chiền cung điện nhà nguyện nghĩa trang
Ngã gục
Trộn lẫn vào nhau
Chẳng còn tình yêu, thù hận, cuồng si
Chẳng còn gian trá, âm mưu, thô bỉ
Chẳng còn rẽ chia, toan tính, lọc lừa
Tất cả cái chết đều giống nhau
Lịch sử vừa khép cửa
Một dân tộc vừa mất tên
Thời tuyệt vọng
Không còn ôm nhau dù lạnh cóng
Đất nước bị đâm xuyên
Bởi một lời nguyền
Nên mặt trời phải chết.
26.8.2016
DODUYNGOC
Đăng nhận xét