Cũng đành tóc bạc một mình
Cô đơn chăn gối bóng hình khó phai
Hai còn một, một thành hai
Nửa đêm cô quạnh nằm dài tắm trăng
Cũng đành góc cửa nhện giăng
Hoa kia héo rũ cành cằn cỗi khô
Lòng hoang vu tựa nấm mồ
Hàng cây ngã ngửa tựa hồ hỗn mang
Cũng đành cháo chợ cơm hàng
Đêm thêm đốm lửa kéo màn đọc kinh
Nâng chén lên bỗng giật mình
Đường đi vô vọng mà tình thiên thu
Cũng đành trong cõi sa mù
Chân bước khập khiễng gió ù vọng xa
Cửa đã khoá chẳng đường ra
Quẩn quanh quanh quẩn góc nhà buồn hiu
Cũng đành như bát cơm thiu
Không con mắt ngó bóng chiều lặng câm
Bó tay ngồi giữa âm thầm
Nghe mưa gió dội ầm ầm phía sau
Cũng đành chọn cách xa nhau
Để đôi mắt đó mang màu khói nhang
Bởi tình kia có dối gian
Trong hôm hội ngộ đã dàn biệt ly
Cũng đành tiễn biệt nhau đi
Đôi tay trống rỗng còn gì vấn vương
Lá vàng kia chết bên đường
Trăng khuya đã rụng giữa vườn quạnh hiu
Cũng đành một thuở chắt chiu
Xây bao ước vọng gặt nhiều rủi may
Một hôm tim đập lắt lay
Thèm bàn tay nhỏ vuốt bay muộn phiền
Cũng đành làm kẻ cuồng điên
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn về miền cỏ hoang
Đem buồn ra xếp thành hàng
Nghe trăm năm gọi bàng hoàng máu khô
24.4.2021
DODUYNGOC
Đăng nhận xét