Người về trời chẳng còn sao
Con sông thiếu nước thú gào rừng hoang
Trăm căn nhà cửa mở toang
Người xe vắng bóng phố toàn quỷ ma
Sóng ngưng vỗ giữa chiều tà
Tiếng kinh lấp ló dưới toà hoa sen
Người quân tử hoá kẻ hèn
Đêm le lói mặt soi đèn bấc khô
Người về miệng niệm nam mô
Con chuồn chuồn đỏ trên mồ hoang vu
Con chim đậu giữa âm u
Buồn không tiếng hót mắt mù biếng bay
Chiều không khói mắt lại cay
Bình không còn rượu sao say giữa chiều
Trăm năm bỗng nhớ cô Kiều
Bao nhiêu hoạn nạn đời nhiều trái ngang
Người về ngồi giữa hoang tàn
Nghe trăm vó ngựa gõ ngàn dặm xa
Những anh hùng đã thành ma
Lửa leo lét cháy sơn hà nát tan
Bao anh linh đứng xếp hàng
Tay ôm mặt khóc cờ tàn chịu thua
Không người bán chẳng người mua
Thân tàn ma dại đợi mùa tái sinh
Người về bỗng thấy thất kinh
Triệu con mắt ngó như hình lưỡi dao
Mặt trời hấp hối lao đao
Úa tàn ngọn cỏ hư hao phận người
Người về vắng tiếng nói cười
Gió hoang mang thổi hoa rười rượi đau
Chẳng còn trước không còn sau
Thời gian đọng lại một màu hẩm hiu
2.2.2021
DODUYNGOC
Đăng nhận xét