Có một ngày tôi thèm lang thang
Ngó những hàng cây hàng nối hàng
Nghe tiếng chim kêu tầng lá thấp
Nhìn trời xanh mà lòng hoang mang
Tự hỏi mình sao lại đứng đây
Bóng đổ dài một tấm thân gầy
Đường đi xuống chân trời khuất lấp
Bỗng đời mình trôi đi như mây
Có một ngày tôi buồn héo rũ
Nằm co chân nhớ hoài chuyện cũ
Giữa mùa hè sao lạnh hai vai
Trời tạnh gió, sóng cuồng thác lũ
Sáng giật mình trong gương tóc bạc
Tuổi chất chồng héo những nếp nhăn
Quay nhìn lại đời nhiều lầm lạc
Môi khát khô đầy dẫy dấu hằn
Có một ngày ngồi im như tượng
Nghe trầm luân ào ạt đổ về
Bao cuộc tình như là vay mượn
Vây quanh mình lắm chuyện u mê
Cũng lắm lúc nghĩ là củi mục
Trôi trên sông chờ đốm lửa tàn
Nhiều dấu tích một thời tủi nhục
Thương phận mình từ thuở đi hoang
Có một ngày đi qua ngõ đó
Hoa hoàng anh vẫn nở vàng sân
Tôi ngơ ngẩn ngẩng đầu đứng ngó
Người ở đâu chẳng gặp một lần?
Thế cũng đủ một đời khổ nạn
Chúa Phật buồn an ủi cùng ta
Hoa đã héo giữa mùa khô hạn
Ta rung chuông động cả thiên hà
13.4.2021
DODUYNGOC
Đăng nhận xét