Mộng khuya sương xuống trắng mờ
Lao đao thân phận bên bờ tử sinh
Đôi khi nhìn lại giật mình
Tóc kia đã bạc cuộc tình vĩnh ly
Trăm năm chỉ một hạn kỳ
Chẳng còn duyên phận lấy gì đợi nhau
Người đi qua để lại đau
Mắt buồn như lá úa màu thời gian
Nửa đời chịu mấy gian nan
Bấy nhiêu sót lại đầu hàng buông tay
Môi chịu đắng mắt còn cay
Tình bay theo gió không say vẫn rầu
Bây giờ nước đã qua cầu
Mây bay tứ xứ nỗi sầu hoá rêu
Nửa khuya cất một tiếng kêu
Đâu hay người vẫn mỹ miều phấn son
Ta nằm nhìn thịt da mòn
Đọc trang kinh ngộ đời còn chi đâu
Bao năm cứ tưởng là lâu
Chẳng qua như nắng thay màu mà thôi
Ta giờ thấm nỗi mồ côi
Chờ thiên thu gọi qua đồi mất tăm
Chút từ bi xoá hờn căm
Xô chăn chiếu rụng nhìn trăng gọi người
29.5.2021
Mùa dịch vật
DODUYNGOC
Đăng nhận xét