Nhớ làm chi ngày ấy đã qua rồi
Thời trăn trở trôi đi trong mất hút
Tim vẫn đập và đời lưu nỗi nhục
Vết sẹo còn nỗi đau đó không tan
Tháng sáu mưa trời u ám hoang mang
Ta lầm lũi mải mê tìm quá khứ
Chân hao mòn bao nẻo đường lữ thứ
Chút ngậm ngùi trong ngực vọng tiếng vang
Chiều lỡ rồi ta cất tiếng ho khan
Chim lạc tổ biết phương nào trở lại
Lực đã tàn đường về còn xa ngái
Dang dở đời đành buông thõng hai tay
Con chim buồn làm biếng chẳng muốn bay
Người biến mất thân lạc thành ảo ảnh
Ta heo hút trên ngọn đồi gió lạnh
Nhìn trăng khuya chẳng biết lối đi về
Nhớ làm chi người để lại tái tê
Những chiếc lá kể chuyện ngày rất cũ
Ta nghe gió thiết tha quanh vành mũ
Đôi mắt nào còn đọng lại trên kia
Ta cùng ai đã chấp nhận chia lìa
Hơi thở mỏi đợi chờ giờ hấp hối
Lòng đã mệt tâm phủ đầy bóng tối
Vết thương này đâu chia được cùng ai
Ta rụng rời khi đối diện sớm mai
Tim đã khép còn lắm điều để nhớ
Ở trần gian quẩn quanh bao duyên nợ
Nhưng cũng đành về an phận mồ côi
Tháng 6.2010
DODUYNGOC
Đăng nhận xét