TRẢ LẠI CHO ĐỜI


Cây đèo hoa đường chở nắng ban trưa
Lá hấp hối úa vàng xao xác gọi
Người héo hắt bước chân chừng đã mỏi
Đang loay hoay tìm một chỗ quay về
Môi hết thắm ngón tay gầy bóng xế
Tuổi thanh xuân đã úa một quãng đường
Qua nhà thờ Chúa cũng thế trơ xương
Tiếng chuông đổ héo dần trên thánh giá
Về lại phố tường hoang nghiêng mái lá
Vết xe đời nghiến nát những giấc mơ
Ngồi quán xưa đốt ánh nến mù mờ
Nhớ ánh mắt một thời còn rất trẻ
Bên mái ngói còn sót đàn chim sẻ
Ngơ ngác nhìn mây trắng thổi ngang qua
Ngó đôi tay ý thức được tuổi già
Chợt sợ hãi ta làm chi được nữa
Kim thời gian đi cài then chốt cửa
Chiều lướt trôi xóa những giấc chiêm bao
Tiếng tích tắc cùng chiếc dĩa dầu hao
Dần cạn kiệt máu khô hơi thở ngắn
Đời lộn xộn mưa nhiều trưa thiếu nắng
Một mình ta mệt mỏi kiếm nơi nằm
Trôi bềnh bồng lặng lẽ chốn mù tăm
Quên ý nghĩ lẫn lộn ngày với tháng
Vẫn còn đây tiếng kinh cầu mỗi sáng
Ta rời giường lụm cụm khắp châu thân
Chúa vẫn còn rướm máu ở bàn chân
Và giọt lệ ai gài trên khoé mắt
Không ai bẻ dùm ta qua khúc ngặt
Chỉ một mình đốt đuốc kiếm đường đi
Giờ trên tay không còn nắm được gì
Những hư ảo trả lại đời hết sạch
16.9.2018
DODUYNGOC
Tranh của Vishal Phasale Patil
(Indian artist, art teacher, and painter)

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget