ĐAU


Dật dờ dặt dẹo
Cơn đau đến từ hôm qua
Như dao cứa
Mồ hôi ứa và người hầm hập sốt
Chẳng còn mộng mơ
Chẳng còn cảm xúc
Chỉ muốn chết
Chỉ muốn đôi chân rời khỏi thân thể
Để chẳng còn cơn đau
Bò như con thú
Nước mắt chảy
Nghiệp này là nghiệp gì
Mà cứ hành hạ mãi
Níu cánh cửa đứng lên
Ngã vật xuống
Khớp xương như vỡ
Ai đang cầm búa gõ vào đây
Thần kinh căng
Không còn là người
Thân thể đầy tiếng động của cưa, của kềm, của dao nhọn
Khoét sâu những vết đỏ sưng tấy
Bật người ngã ra sau vùng vẫy
Chẳng có bàn tay nào đưa để níu lên
Câm lặng hai giòng nước mắt
Giọt nước mắt héo khô của người già thương thân mình
Cảm thấy cô đơn
Chẳng có ai cứu được mình
Trong cơn đau của địa ngục
Lũ quỷ chạy vòng quanh bật những mũi khoan
Đục lỗ các khớp
Không máu chảy nhưng vết đau buốt óc
Não cũng hết sức chịu đựng
Mệt nhoài
Lại bò như con thú
Bên kia bàn có lọ thuốc ngủ
Chỉ cần một nắm
Sẽ giã biệt cơn đau
Trườn đi như rắn
Trông dị hợm như một quái thai
Thở phì phò
Cơn đau xé nát một ngày
Cơn đau xé nát phận này
Xuôi tay
Níu chiếc ghế đứng lên
Chiếc ghế nghiêng ngả đổ
Rơi rơi giữa sàn
Nằm đó nhìn trần nhà
Chẳng có ai trong căn phòng tối
Cơn đau vẫn hiện hữu
Không còn biết gì ngoài cơn đau
Ta vẫn tồn tại để nghiến răng bật máu
Chỉ có một giấc mơ
Đứng thẳng dậy và đi
Như một con người.
6.9.2018
DODUYNGOC

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget