BÀI NGẪU HỨNG SỐ 2


Ôi xanh xao đời hoang đi mau
Bụi trần gian thân thể nát nhàu
Tiếng chim khắc khoải trên triền núi
Kim thời gian nhích dần cơn đau
Khêu đèn khuya chập chờn bóng ngã
Xếp hai chân mong lòng buông xả
Ngọn gió đêm đứng tựa cửa chờ
Mở mắt ra thân này chợt lạ
Góc tường xiêu có một ánh nhìn
Giữa vô cùng chẳng còn niềm tin
Kê gối lẻ thấy lòng tuyệt vọng
Duỗi đôi tay bất giác giật mình
Khi tất cả đi về phía biển
Rừng âm u cháy sáng địa cầu
Cả nhân loại đợi giờ vinh hiển
Biền bi thương thuốc độc nhuộm màu
Có khoảnh khắc nào nghe tái tê
Giữa vô minh biết nẻo nào về
Ta ngụp lặn dưới làn giông bão
Lạc giữa dòng quên hết đường quê
Ta lang thang cõi đời tịch mịch
Chẳng còn ai làm người thân thích
Luồng dung nham đỏ một góc đời
Nhìn chung quanh một màu cô tịch
Ngang qua ngõ then cài cửa đóng
Thềm rêu phong chẳng dấu người đi
Bên cửa sổ làn nhang rất mỏng
Khắc trong lòng vết xước còn ghi
Chiều đã chín tuổi già đã tới
Bước chân này đang chạm hoàng hôn
Sắp xếp lại bao diều cũ mới
Lạnh bàn tay lá héo bên cồn
Ngày hoang phế long đong nhìn lại
Chẳng còn gì ngoài mấy ngón tay
Che kín mặt thấy mình tồn tại
Thân ta còn mà ta đâu hay
13.9.2018
DODUYNGOC

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget