MƯA

Bỗng dưng mưa rụng giữa đường
Tiếng ai kêu ở bên vườn bỏ không
Gió bơ vơ lượn triền sông
Ta hiu hắt nhặt cành bông héo tàn
Mưa rồi tan nắng xếp hàng
Có khi đừng tính chuyện ràng buộc nhau
Đời biến đổi thời qua mau
Trách chi mấy chuyện phai màu áo xưa
Hãi hùng thân phận te tua
Đau khi về biển hận mùa phân ly
Lúc lên núi đợi hạn kỳ
Hoá ra rừng rú li bì giấc sâu
Chỉ mình ta ngóng buồm nâu
Ở nơi tít tắp nỗi rầu ruột gan
Người về làm cuộc ly tan
Bên bờ ta đứng uống tràn đợi mơ
Hết đời chưa đã bơ phờ
Bờm xờm râu tóc mắt mờ chân run
Mũi tên lắp sẵn vào cung
Đến giờ hết kiếp cuối cùng buông tay
Trời đồ mưa thế mà hay
Không còn chỗ trú ăn mày hương xưa
Trần truồng đứng đội nước mưa
Chợt nghe thân thể như vừa tái sinh
3.9.2018
DODUYNGOC

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget