MỒ CÔI


Bước qua lầy lội
Chân đụng hoàng hôn
Một bờ đá dựng
Chận gió lên cồn
Ta về chốn cũ
Môi héo nụ cười
Có mùa ủ rũ
Trên lá vàng tươi
Thành rêu ẩm nắng
Mắt rạn chân chim
Buồn như trấu cắn
Trăng úa đang chìm
Mở một lối đi
Về nơi gió cát
Cả đời thiên di
Thở đầy ngột ngạt
Đốt thêm đốm lửa
Nghe giữa quạnh hiu
Ấm vừa một nửa
Vẫn thấy buồn thiu
Giữa mùa tịch mịch
Suối chảy âm u
Rùng im thin thít
Ngã lạc sa mù
Xương như rạn vỡ
Đời buốt dao đâm
Cửa không còn mở
Ly biệt nẩy mầm
Ai ở nơi xa
Nụ cười dấu mặt
Mây phủ hiên nhà
Chim kêu ngằn ngặt
Chất thêm hương hoa
Vào trong cõi nhớ
Khuya trăng không qua
Ngày thêm gánh nợ
Con dế buồn tênh
Cành hoa úa héo
Nỗi đau không tên
Đời không liền sẹo
Ta về dưới lá
Tím nhuộm chín chiều
Bóng chim tăm cá
Buồn biết bao nhiêu
Thôi bỏ trầm luân
Đêm vờn kinh kệ
Mõ vỡ đầu xuân
Thấy mình quá tệ
Khép thêm cánh cửa
Dấu mặt trong tay
Sống thêm chút nữa
Biết đâu đời say
Một lần xa xôi
Buồn nhìn thánh giá
Nghĩ mình mồ côi
Tủi thân quá xá
Có nửa hoang vu
Đi tìm manh mối
Gục giữa ngục tù
Tôi nơi xó tối
Ừ thì thôi vậy
Sóng cuốn đi rồi
Cuối đời mới thấy
Mình vẫn mồ côi
3.7.2018
DODUYNGOC

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget