GIỜ VỀ



Giờ về giũ bụi đường xa
Nghe thinh không hát nhạt nhoà cuối sông
Không còn tin cũng chẳng mong
Ngựa buông gối lỏng máu hồng nhạt phai
Giờ về quê chẳng còn ai
Bạn mồ xanh cỏ đường dài phủ rêu
Gọi đò chẳng vọng tiếng kêu
Quẩn quanh mái lá người thều thào đau
Giờ về thế cuộc bể dâu
Gươm cùn kiếm mỏi mái đầu phủ sương
Nhìn non sông lắm nhiễu nhương
Ngồi trong quán trọ nhiều phường tiện nhân
Giờ về cười giữa phù vân
Trăng xưa đã héo lá lần lượt khô
Thế gian lạnh tựa nấm mồ
Đời đầy ma quỷ khăn sô trắng trời
Giờ về bỏ dở cuộc chơi
Đường gươm xưa đã rụng rời chân tay
Mây đùn che khuất đường bay
Giang hồ thấm mệt rượu say nẻo về
Giờ về xoay xở cơn mê
Mỏi đôi tay trắng và tê tái lòng
Cuộc trăm năm chỉ còn không
Gối trên khối đá mà trông gió chiều
Giờ về tóc rụng bao nhiêu
Tàn phai một kiếp gánh nhiều xót xa
Dừng cương sững giữa giang hà
Bỗng dưng nước mắt nhạt nhoà mặn môi.
16.6.2018
DODUYNGOC

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget