Tui có thằng bạn chơi nhiếp ảnh năm chục năm nay, từ hồi máy phim cho đến bây giờ. Hắn chỉ chuyên chụp macro, ruồi, muỗi, kiến, gián, sâu bọ hắn chụp tuốt hết. Hắn còn có biệt tài nghe được ngôn ngữ của côn trùng, do vậy hắn có nhiều câu chuyện thật là thú vị về những con vật mà hắn chụp hình. Câu chuyện sau đây về ba con ruồi là một trong những câu chuyện độc đáo ấy.
“ Có một thời tao khoái chụp ruồi, con mắt ruồi kinh khủng lắm, chụp macro rồi mới thấy, nó được cấu tạo thật kỳ vĩ, cho nên suốt ngày tao đi săn ruồi về chụp. Hôm đó tao bắt được ba con. Có một con mập ú, người tròn quay nhìn đã lắm, chụp được mấy tấm hình rất đẹp. Trước khi thả bay đi, tao hỏi mày ăn gì mà béo thế. Nó bảo hôm đó nó bay lạc vào tô phở của một anh cán bộ đi ăn sáng, anh này ngoài tô phở bình thường còn chơi thêm chén tái, chén nước tiết, chén hột gà. Tui bay tà tà xuống, lọt vào tô phở hút cái chất béo ngon bổ đó. Phát hiện sự có mặt của tui, y liền sai phục vụ bỏ đi, làm tô mới, xem như hôm đấy tui chén tô phở no nê, thành béo như thế này đây. Hê..hê ngày nào cũng được thế chắc tui thành ruồi khủng long mất. Bye nhé. Nó bay lắc lư ra ngoài cửa sổ.
“ Có một thời tao khoái chụp ruồi, con mắt ruồi kinh khủng lắm, chụp macro rồi mới thấy, nó được cấu tạo thật kỳ vĩ, cho nên suốt ngày tao đi săn ruồi về chụp. Hôm đó tao bắt được ba con. Có một con mập ú, người tròn quay nhìn đã lắm, chụp được mấy tấm hình rất đẹp. Trước khi thả bay đi, tao hỏi mày ăn gì mà béo thế. Nó bảo hôm đó nó bay lạc vào tô phở của một anh cán bộ đi ăn sáng, anh này ngoài tô phở bình thường còn chơi thêm chén tái, chén nước tiết, chén hột gà. Tui bay tà tà xuống, lọt vào tô phở hút cái chất béo ngon bổ đó. Phát hiện sự có mặt của tui, y liền sai phục vụ bỏ đi, làm tô mới, xem như hôm đấy tui chén tô phở no nê, thành béo như thế này đây. Hê..hê ngày nào cũng được thế chắc tui thành ruồi khủng long mất. Bye nhé. Nó bay lắc lư ra ngoài cửa sổ.
Con ruồi thứ hai thì thân hình bình thường thôi, hai cánh cũng loang loáng mỡ. Chưa kịp hỏi nó đã kể: Hôm trước, hắn lọt được vào tô hủ tíu, thịt thà đầy đủ, nước lèo ngọt lịm của một cô giáo đang ăn sáng chuẩn bị đi dạy học. Sà xuống vừa hút được mấy hơi, cô ấy phát hiện sự có mặt của em, liền lấy muỗng múc em ra, đổ xuống gầm bàn rồi ăn tiếp, em chỉ liếm láp được chút nước, không đói là may. Tao chụp cái cánh bóng của nó rồi thả nó bay, nó bay cái vù qua khung cửa.
Đến con thứ ba thì mới tội nghiệp, hình hài như xác ve, người trầy trụa khắp nơi, chân cẳng thì rụng hết mấy cái, râu chỉ còn một sợi, nhìn thương lắm. Gặng hỏi mãi, nó mới rầu rĩ kể: Xui quá mạng là xui, hôm đó mấy ngày không kiếm được mồi, bay đại vô nhà anh bán vé số đang ăn sáng. Trên bàn chỉ có bát cháo trắng với chén nước mắm ớt. Lúc đầu tui định nhảy vô chén cháo, nhưng nghĩ cháo nhạt mồm nên bay vào chén nước mắm. Vừa rớt vào thì anh chàng bán vé số phát hiện ra ngay, tui chưa kịp tung cánh thì bị anh ta túm lấy. Anh ta bỏ tui vào mồm mút mấy lần, sau mỗi lần mút anh lại đút một muỗng cháo. Anh ta mút tui cả bảy tám lần tui mới thoát, thân thể trầy trụa, ê ẩm hết trơn. Sống đến giờ cũng đã may rồi. Tui chỉ sợ anh ta nhai luôn tui hic..hic.
Tao thả nó ra, nó bay chập chờn chập chờn ra vườn, trông thiểu não quá chừng.
Tao thả nó ra, nó bay chập chờn chập chờn ra vườn, trông thiểu não quá chừng.
Kể xong anh ta kết luận: mày thấy không, đến con ruồi cũng có số phận, cũng có rủi may, phúc ai nấy hưởng, huống chi là con người hê..hê. Tui cũng nhờ nghe chuyện này mà ngộ he..he
8.6.2018
DODUYNGOC
8.6.2018
DODUYNGOC
Đăng nhận xét