ĐÃ QUÁ TRỄ RỒI

Tôi không giống con sư tử về già mỗi đêm làm xiếc
Bởi tôi chưa bao giờ là sư tử
Tôi cũng chẳng là con hổ trong cũi sắt của nhà thơ Thế Lữ
Bởi tôi chưa được là hổ bao giờ
Tôi cũng không là con đại bàng trong tay người nuôi chim
Chờ tiếng còi bay đi săn mồi đem về cho chủ
Tôi bây giờ như chú gà què ăn quẩn cối xay
Như con chó cảnh bị buộc xích đi quanh trong vòng tròn cho phép
Như con chim hèn mọn thả trong lồng giới hạn bởi cánh cửa đóng lại lạnh lùng
Tôi như con cá cảnh nuôi trong chiếc hồ bé tí, quẫy đuôi bên này đụng phía bên kia
Tôi không từng là sư tử nhưng tôi nhớ rừng xanh
Tôi không là con hổ vằn nhưng tôi thèm suối nước
Tôi chưa từng là đại bàng nhưng tôi khát khao trời cao
Tôi chưa là cá nhưng vẫn thèm biển rộng
Tôi chẳng là chim nhưng ước mơ bát ngát với mây xanh
Giờ tôi là con gà, con chim trong lồng, con cá trong chậu
Đến giờ người ta cho ăn
Đến giờ người ta đổ nước
Lệnh vui tôi vui
Lệnh buồn tôi buồn
Lệnh cười tôi cười
Lệnh khóc tôi khóc
Tôi đánh rơi tôi ở chốn nào rồi
Tôi làm người tù không có án
Lúc tuổi đang già
Tôi thèm một tiếng gầm
Tôi cần một tiếng thét
Võ toang lồng ngực
Tôi thèm một phút giương cánh vút bay như tên rời cung
Tôi cần một cái vẫy đuôi cho sóng vỗ
Nhưng tất cả điểu này không làm được nữa
Bởi tôi là tù nhân
Chưa được xử bao giờ
Tôi nằm ủ rũ đợi thiên thu
Tôi giả mù, giả điếc giả câm
Để khỏi thấy, khỏi nghe, khỏi nói
Tôi đối diện với im lặng
Và đó là cách tôi trả lời
Tôi biết là tôi rất khó để làm lại, để đổi thay
Tôi chỉ tiếc tôi biết điều này quá trễ
11.10.2018
DODUYNGOC

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget