Hắn tên Tuấn, Trần Đức Tuấn, bạn bè thường gọi hắn là Tuấn lé. Bởi con mắt hắn lé xệ. Người ra lé kim có duyên, hơi le lé cũng duyên ngầm, đằng này hắn lé kiểu bồ câu con bay con đậu. Bởi con mắt thế cho nên mỗi lần nói chuyện với ai, hắn không nhìn thẳng vào người đối diện được, nói chuyện với thằng này mà mắt thì ngó thằng kia. Mỗi lần như thế, sẽ có thằng la lên: Ê! Mi nói chuyện với thằng kia sao ngó tau hoài rứa mi.. He..he. Tội nghiệp, hắn thường là đầu đề để bạn bè chọc ghẹo mỗi lần gặp nhau, từ hồi trẻ cho đến bây gìờ bạc tóc. Nhưng hắn lại vui, hắn bảo: Bạn bè thương mình, nhớ tới mình mới chọc ghẹo mình. Và mỗi lúc như thế hắn cố làm cho con mắt hắn xệ hơn, méo miệng chọc cười thiên hạ.
Hắn là dân Bắc di cư. Mẹ hắn người dân tộc, lấy bố hắn theo phong tục tảo hôn, nên bố hắn thua mẹ hắn cả chục tuổi. Nhà hắn cả đống chị em gái, có mình hắn và một đứa em trai nhưng bị bệnh down, mất sớm. Bố hắn cũng mất sớm nên hắn trở thành chỉ huy trưởng của gia đình có một đám đàn bà.
Tụi tui gặp nhau năm học đệ ngũ vào những năm giữa thập niên sáu mươi của thế kỷ trước, tính cho đến giờ đã hơn nửa thế kỷ trôi qua. Thế nhưng mỗi lần gặp nhau, vẫn trẻ con như thời đi học. Hồi đấy, tụi tui nghịch ngợm vô cùng. Học trường Kỹ thuật mà lại học ban chuyên nghiệp cơ khí ô tô, nửa tuần học văn hoá, nửa tuần học thực hành và lý thuyết ở xưởng. Xưởng cơ khí nằm cuối cùng của dãy xưởng, gần sát với hàng rào nhà dân 13 căn bên cạnh. Cuối giờ là thay bộ áo quần học xưởng lấm lem dầu mỡ, vào phòng tắm rồi mới mặc đồng phục đi về. Hắn là thằng đầu têu, cởi truồng trong phòng tắm, đu cửa sổ nhìn ra ngoài trêu mọi người. Hắn cũng là thằng có giọng hát hay, tình cảm. Thời đi học hắn với Lang và Quý lập ra ban tam ca, hát trong dịp hội hè của học sinh. Sau này, lớn tuổi, hắn khoái đến quán hát với nhau. Mỗi lần lên sân khấu luôn kèm trên tay điếu thuốc lá, vừa hút vừa hát như ca sĩ trình diễn. Hắn khoái nhậu, uống không nhiều nhưng đặc biệt là rất ít khi gắp mồi, đi nhậu chén của hắn lúc nào cũng sạch boong. Hắn uống là đà năm bảy chai, xong lại kẻu thêm mấy chai nhưng bia đem ra lại tuyên bố không uống nữa, lúc đó là hắn đã say. Mà hắn say thì thường bá cổ bạn bè, hôn một vài cái và bảo: thương mi lắm, quý mi lắm, nể mi lắm. Hôm sau hắn quên mất hắn đã nói gì.
Cuối thập niên sáu mươi, cả khoá tụi tui bị một tay giáo sư vì tư thù với ban giám hiệu, đổi ra Huế dạy nhưng lại vào làm giám khảo để tụi này thi vào Công nghệ Phú Thọ, tìm cách đánh rớt cả khoá. Tên nào còn tuổi hoãn dịch thì chuyển qua ban Toán, tên nào đến tuổi thì đi lính, thằng nào học nhảy, học băng thì vào Sài Gòn tiếp tục con đường học vấn. Hắn đi lính, đi chuyên viên không quân, thì cũng chỉ mang lon đơ dem cùi bắp thôi, nhưng được học sinh ngữ và khỏi ra mặt trận. Nhờ vậy mà hắn có vốn tiếng Anh kha khá, sau này khi mất Sài Gòn, rã ngũ, hắn đi dạy kèm tiếng Anh sống qua ngày.
Sau 1975, có một thời tôi bị khủng hoảng tâm lý nặng nề đưa đến trầm cảm, hắn cứ sợ tôi tự tử. Lúc đó vợ chồng hắn bán thuốc lá sợi ở Cư xá Đô thành, hắn cứ theo dõi tôi miết đến độ bực mình. Hắn là thằng có nhiều tính quái, cũng hơi khác người, nhưng tốt tính. Bạn bè, hội đoàn có cần chi, kêu hắn, hắn chẳng nề hà. Cho nên nhiều khi bực hắn lắm mà vẫn thương hắn.
Cách đây 20 năm, hắn bị bệnh nặng, tưởng đã chết rồi. Vào bệnh viện thăm hắn, thấy hắn hấp hối, chắc không qua nổi. Hắn bị siêu vi C tàn phá. Lúc đó bạn bè tưởng hắn sẽ chết, nên phân công, phân việc hậu sự cho hắn. Nhưng rồi hắn lại sống lại bình thường, vẫn hàng tuần đi nhậu. Lúc đó, bạn bè ghẹo hắn: chắc tại cái mặt mi xấu quá nên quỷ dưới địa phủ không nhận đuổi mi lên phải không? Hắn cười, gục gặc đầu: chắc vậy he..he. Tuy xấu người nhưng hắn lại rất đắt đào, thế mới tài. Nhờ hắn khéo nói, cái giọng Bắc Kỳ di cư mà chịu ngọt ngào thì đàn bà dễ ngã lắm. Đàn bà yêu bằng tai mà. Hắn lại khéo chiều chuộng phụ nữ. Bởi vậy đến đâu hắn cũng có tình.
Tuần trước, mẹ vợ hắn mất, bạn bè đến viếng thấy hắn mặt vàng như nghệ, mắt cũng kéo màn đục. Ai cũng khuyên hắn đi khám. Hắn bảo không khám, có bệnh cũng chẳng chữa, khỏi đau đớn thân xác. Sáng nay nghe tin hắn hấp hối, bệnh viện cho về nhà, bác sĩ chê. Chiều nay lúc 18:30, nghe tin hắn mất. Nhanh quá. Vi rút siêu vi C đã làm hư gan hắn, ăn qua đến thận. Bác sĩ bảo là sức tàn phá cuối cùng của siêu vi C. Thôi thì hắn đi như thế cũng nhẹ nhàng, không làm khổ vợ con, chẳng đày đoạ thán xác, chỉ chịu đau đớn có mấy hôm. Nguyện vọng vủa hắn là đem thiêu và rải tro xuống sông. Cũng xong một kiếp người.
Tuấn lé ơi! Lúc sinh thời, có lần mi bảo muốn tau viết điếu văn cho mi lúc mi chết. Cuộc đời mi nghĩ cho cùng cũng chẳng sóng gió chi, mi cũng chẳng là vương là tướng gì. Cho nên điếu văn cho mi là bài viết này đây, một bài điếu văn thật là kỳ cục phải không? Nhưng tau nghĩ là mi cũng thuận tình.
Cuộc đời vốn vô thường, rồi ai cũng phải đi đến cuối con đường của mình, ai mà tránh được. Chỉ là đi trước hay sau thôi. Mi mất trước, tụi tau còn thắp được cho mi cây nhang, tiễn mi một đoạn đường, như thế cũng là niềm an ủi. Từ nay, trong mỗi lần gặp mặt sẽ không còn ai đem mi ra chọc ghẹo, rồi có người sẽ rót thêm một ly, để trống một chỗ ngồi để nhớ đến mi, như mi đã từng làm trước đó cho những thằng bạn đã ra đi. Tụi tau, những thằng còn ở lại sẽ nhắc nhiều đến mi, sẽ nhớ nhiều đến mi, thằng bạn kỳ khôi ạ.
Bạn bè không khóc tiễn mi về cõi vĩnh hằng, nhưng bạn bè vô cùng thương tiếc.
Vĩnh biệt mi, Tuấn lé
Hãy đi đến nơi an lành
Hãy sớm siêu thoát.
Bạn bè không khóc tiễn mi về cõi vĩnh hằng, nhưng bạn bè vô cùng thương tiếc.
Vĩnh biệt mi, Tuấn lé
Hãy đi đến nơi an lành
Hãy sớm siêu thoát.
Đăng nhận xét