Gần tám trăm điểm cách ly, phong toả
Hàng triệu người tơi tả.
Sài Gòn lổ chổ vết đạn
Sài Gòn mang lắm vết thương.
Nếu không có những tấm lòng
Sài Gòn sẽ có biết bao gia đình chết đói
Nếu không có những chàng trai cô gái
Những người trẻ dù nhuộm tóc màu và áo quần hàng hiệu
Nói năng đúng điệu
Nhưng đầy ắp tình thương
Hằng đêm đi khắp phố phường
Tặng cho những kẻ lăn lóc vỉa hè gói mì túi bánh
Họ chẳng biết sống bằng gì?
Lảo đảo bước chân đi
Những giọt nước mắt của người già cô đơn
Có nụ cười của cô gái đẩy xe rác trong đêm
Lời cám ơn bằng đôi mắt của bà mẹ bế con giữa phố vắng
Đó chính là những viên thuốc chữa lành vết xước
Sài Gòn mệt, Sài Gòn đau
Nhưng Sài Gòn không biết làm màu
Và Sài Gòn không tuyệt vọng
Sài Gòn ghi ơn nhưng không thích kẻ kể ơn
Sài Gòn thương yêu cũng không giữ căm hờn
Dù đã phải trải qua lắm cơn khổ nạn
Ai đến đây cũng đều là bạn
Sài Gòn giăng dây
Sài gòn đầy chốt chặn
Nhưng người Sài Gòn vẫn mở những tấm lòng
Cách ly nhưng không cách chia
Trong gian nguy vẫn không bị xa lìa
Sài Gòn có tủ lạnh, có siêu thị không đồng
Có chị, có cô, có chủ nhà trọ không lấy tiền thuê
Có chai dầu cái trứng cho người công nhân xa quê
Có hàng xóm chia bó rau con cá
Có cô gái tóc nhuộm vàng gọi bà già ngủ bên đường là má
Sài Gòn sẽ hết cơn đau
Sẽ đứng lên thắp tiếp ngọn đèn màu
Và vững tin bước tới
Sài Gòn đang chờ ngày nắng mới
Sau những cơn mưa.
6.7.2021
DODUYNGOC
Đăng nhận xét