XIN CHÚT ÊM ĐỀM



Trăng héo tàn vách núi
Chim lẻ bạn giọng buồn
Ta một thời hờn tủi
Hứng hết giọt mưa tuôn
Chiều vàng như lá héo
Mặt trời cháy phương tây
Ta trôi từ mọi nẻo
Giờ ngã ở góc này
Cửa nhà chưa khép chặt
Mái ngói ngập rêu phong
Chưa hết cơn túng ngặt
Đã đến lúc lưng còng
Một tờ kinh rớt xuống
Rợn cả một góc trời
Cành hoa nào héo cuống
Mở một đời tả tơi
Đi hết bờ đá đỏ
Bóng ngã trên đường đèo
Gió tràn trên lá cỏ
Thân ta nằm chèo queo
Mây bay không níu lại
Giọt nắng chẳng người nâng
Cứ ngỡ ta tồn tại
Chờ mưa bão mòn dần
Quạnh hiu bên tường trắng
Thấy ta như cành khô
Xác xơ phơi dưới nắng
Đời vắng tựa nấm mồ
Chờ một cành hoa nở
Đợi một tiếng chim kêu
Cửa ai vừa hé mở
Lại tiếp cảnh tiêu điều
Ta về chờ trăng mọc
Đêm tối tận vô cùng
Chịu làm thân còi cọc
Đậu giữa đời mông lung
Chờ tiếng chuông đổ xuống
Đợi tiếng mõ tràn lên
Tuổi già thêm luống cuống
Thân già thêm tiếng rên
Ngựa chồn chân đã mỏi
Xương cốt rã rời nhiều
Lưng đã còng dấu hỏi
Chỉ còn bước liêu xiêu
Tiếc một thời phiêu bạt
Gió lộng với trời cao
Giờ thế gian ngột ngạt
Chẳng biết sống thế nào
Quẩn quanh nơi góc phố
Nhìn thời gian đi qua
Còn chút gì vẫn cố
Mốt mai sẽ xoá nhoà
Sẽ còn vầng trăng lạnh
Hiu hắt giữa màn đêm
Hỏi còn ai đứng cạnh
Để xin chút êm đềm
19.11.2018
DODUYNGOC

XIN CHÚT ÊM ĐỀM

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget