CÓ MỘT KẺ TRỞ VỀ



Có vết lõm nằm trong não 
Cơn giông giập nát khoảng trời
Chim kêu thảng thốt
Người đi tìm lại lối về
Trưa cô quạnh sũng nước
Có một sự thật lẫn trong gian trá
Lịch sử hộc ra toàn máu
Méo mó thảm thương
Cả dân tộc gánh lấy tai ương
Khổ nạn tràn khoé mắt
Chân lý nằm sau song sắt
Khản giọng kêu gào
Có một mùa thu đi ngang đầy lá úa
Tiếng kinh cầu thầm thì
Giáo đường đóng cửa
Tiếng chuông lịm giữa trời xanh
Chúa khóc trên thánh giá
Người về bên dốc đá dựng
Thấy mình đã xanh rêu
Có một tuổi trẻ đã bỏ lại sau lưng
Với lắm điều hối tiếc
Những ban mai xanh và hoàng hôn hồng
Tưới những khát vọng
Tươi thêm những nụ hôn
Thời thế quật ngã chặt đứt mầm xanh vừa mới nhú
Bình minh với hoàng hôn đầy những máu bầm
Trí óc buộc những chiếc còng
Không còn tiếng nói
Có một mùa đông ở mãi không chịu đi
Mầm không mọc được
Máu khô đọng thành khối như băng
Người trở về lòng như nhện giăng
Ngơ ngác nhìn biển đen kịt đẩy độc dược
Gọi tên tổ quốc mình
Nhưng chẳng còn tiếng vọng.
Có một người thân thể rỗng không
Chẳng còn tim không còn máu chảy
Về lại những dấu tích vỡ nát
Muốn kêu tên mình mà quên mất
Đành viết lên bức tường xưa của kinh thành thuở nọ
Tôi là ai?
2.11.2018
DODUYNGOC

CÓ MỘT KẺ TRỞ VỀ

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget