TẤM CHÂN DUNG
Tui gặp ông khi đi ăn sáng. Tui ngủ trễ, dậy trễ, ăn sáng trễ nên lúc tui chuẩn bị ăn điểm tâm là khi mọi người sắp sửa ăn trưa. Bình thường tui thường ăn phở, nhưng lúc này xét nghiệm thấy cái gì cũng cao, mỡ cao, men gan cao, đường cũng đang lấp ló muốn hơn chỉ số bình thường, con số nào cũng hơn người ta vì uống lắm thuốc quá, nên né phở. Chẳng biết ăn gì. Lại thêm gần đây có cảm giác không đánh giá chính xác được mùi vị, miệng lúc nào cũng chan chát, đăng đắng. Làm nghề đi nếm thức ăn, đánh giá món ăn của các hàng quán, nhà hàng, món ăn mới mà bị mất cảm giác kiểu này thì chết tui rồi. Đành chạy ra Cư xá Đô thành kiếm dĩa bánh cuốn. Cũng chẳng mùi vị gì, nuốt cho có. Thấy ông loanh quanh mời mua hàng. Hàng của ông lèo tèo mấy cái móc khoá. Bỗng nhiên thấy khuôn mặt của ông khổ quá. Hơn 80 tuổi, quê Long Xuyên, nghèo quá, con cái cũng nghèo, ráng lên Sài Gòn kiếm miếng cơm qua ngày. Hỏi giá. Mỗi cái mười hai ngàn. Tui hỏi tiếp giá bán thế thì mỗi cái lời nhiêu? Ba ngàn. Ngày bán được mấy cái? May thì được chục cái. Như vậy mỗi bữa nếu hên kiếm được ba chục ngàn. Tui mời ông ăn bánh cuốn. Ông bảo ăn sáng rồi. Tui mua mấy cái móc khoá mà chẳng biết sẽ làm gì với chúng. Đưa ông tờ trăm ngàn, ông bảo để ông đi đổi vì ông không có tiền. Tui bảo: thôi khỏi, tặng ông, chỉ xin ông tấm hình. Móc điện thoại chụp ông một cái. Mặt ông khắc khổ quá, bảo ông cười ông cũng gượng gạo nhếch miệng. Tự dưng nghĩ đến tuổi già, nghĩ đến hoàn cảnh cô độc của mình, lại thấy buồn. Mỗi người mỗi số phận, chẳng biết ai khổ hơn ai? Dĩa bánh cuốn buổi sáng vô duyên, miếng chả chiên nằm chỏng chơ không muốn ăn nữa. Mặt trời đã sắp lên đỉnh đầu. Nắng gắt.
8.3.2019
DODUYNGOC
Đăng nhận xét