MỘT MÌNH




Ngần ấy tuổi lại cơm hàng cháo chợ
Trở về nhà hoang lạnh đến run tay
Tiếng kinh buồn và sợi khói nhang bay
Tôi lặng lẽ nhìn bóng mình gãy gục
Có còn chi giữa mấy hàng hoa cúc
Rằm đi qua nguyệt quế chẳng cựa mầm
Cây khế héo lá vàng hoe dưới nắng
Tôi đìu hiu gió chẳng muốn về thăm
Trưa ngả bảy chiều ngã ba lạc bước
Đêm loay hoay quên mất lối đi về
Mặt trời cháy rực quãng đường phía trước
Phố rợp người chân cứ bước lê thê
Ngần ấy tuổi muốn một lần được khóc
Giữa chiếu chăn bề bộn thiếu hơi người
Ngựa đã mỏi tiếng vọng về lóc cóc
Cuối dốc đời tôi ôm mặt buông xuôi
Đã biền biệt không bao giờ trở lại
Khuya đi lên sáng đi xuống mình tôi
Con chim hót sao thấy mình tê tái
Bỗng giật mình se sắt một mình thôi
9.3.2019
DODUYNGOC

MỘT MÌNH

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget