CHUYỆN CŨ
ĐỌC CHUYỆN XƯA Chuyện này xảy ra tính cho đến hôm nay là 41 năm rồi. Một thời gian hơn nửa đời người, nhưng đọc lại vẫn thấy xót xa. Xót xa không phải vì bị mất kho...
ĐỌC CHUYỆN XƯA Chuyện này xảy ra tính cho đến hôm nay là 41 năm rồi. Một thời gian hơn nửa đời người, nhưng đọc lại vẫn thấy xót xa. Xót xa không phải vì bị mất kho...
Cũng lối nhỏ đi về và cũng những con đườngNhưng lạc lốiVà chẳng thấy ai quenTôi lại thấy những muộn phiền xa lạNhớ một thời đã đi quaTưởng là lâu lắm Thuở đó tuổi ...
Bước qua lầy lộiChân đụng hoàng hônMột bờ đá dựngChận gió lên cồn Ta về chốn cũMôi héo nụ cườiCó mùa ủ rũTrên lá vàng tươi Thành rêu ẩm nắngMắt rạn chân chimBuồn ...
Nửa khuya nghe những tàn phaiNghiêng trong hiu hắt chảy dài thịt xươngNghĩ trăm năm một đoạn trườngTrong hơi thở gấp máu trườn dưới da Quanh đi quẩn lại xó nhàNhìn ...
Ta xoay chiếc gối chèn lên mặtChe bớt đèn đêm rọi sáng giườngMưa sốc hàng cây nghiêng bóng đổMắt người thấp thoáng bóng trong gương Viên thuốc đầu hôm quên chưa uốn...
Bởi vì những điều tôi tin lại không có thựcVà những điều có thực tôi lại chẳng còn tinCho nên tái tim già nua của tôi vẫn im lìm và hấp hối Tôi đi tìm gã đánh trốn...
Chuyện kể của Đỗ Duy Ngọc Nhà hắn nằm sau lưng nhà tôi. Hắn là thằng lai Tây, hơn tôi đâu ba tuổi. Hắn sinh năm 1947 thì phải. Hắn có bố đàng hoàng chứ không phải là ...
Chúng ta là những kẻ có tộiTội sinh ra và sống ở thời đại nàyTội im lặng, tội đồng loãTội phản kháng, tội đấu tranhThái độ nào anh cũng là kẻ có tộiLịch sử không có t...
Giữa đêm cá khóc ngoài aoChim kêu dưới núi gió bào mỏng daNgẩn ngơ bỗng thấy mình giàBóng in trên vách nhạt nhoà khói bay Rượu đâu có uống mà sayChuyện xưa lâu lắc...
Truyện kể của ĐỖ DUY NGỌC Những năm đầu của thập niên 80, sau năm năm lưu đày ở Củ Chi, tôi được về thành phố dạy một trường cấp ba ở gần nhà. Mỗi tuần chỉ có 12 ti...
Nhà hắn cách nhà tui khoảng năm ba căn, ở phía đối diện. Đó là nhà của bà Bốn Ù, nhà hắn ở thuê. Bà Bốn có chồng là thượng sĩ Bốn, chắc là mãi đi hành quân đâu đó, lâ...
Những giấc mơ bay trên bầu trời Mặt đất đầy tiếng khóc Những bức tường ẩm mốc Trói chân điVực thẳm vây quanhCon chim héo giọng trên cành khôBay mãi không ra khỏi ...
Bây giờ mà ngồi nói chuyện với ai đó, hoặc đọc đoạn văn của ai đó mà gọi bệnh viện là nhà thương thì chắc chắn rằng ai đó chánh hiệu con nai vàng là dân Sài Gòn trước 75....