Articles by "Thơ"


 Tháng giêng về lạnh buốt hai vai

Nửa đêm run với trận ho dài

Nằm co quắp hai tay bó gối

Thương thân mình xót phận cho ai

Tháng giêng về mắt đâu còn xanh

Đợi chồi non nhú lộc trên cành

Trời buổi sáng sương mờ ướt tóc

Chỉ một mình ta đi loanh quanh

Tháng giêng chờ thêm một nhành mai

Nhớ cánh hoa thêu ở mũi hài

Xưa thong dong bay tà áo lụa

Giờ cô đơn gói giấc mộng dài

Tháng giêng chờ năm tháng đi ngang

Cửa khép vườn hoang đỏ lá bàng

Thềm rêu nằm đợi bàn chân bước

Có mối tình mưa nắng không tan

Tháng giêng buồn cô đơn đôi tay

Thả cuộc đời phó mặc rủi may

Chờ chi nữa bạc dần râu tóc

Cuối chân đồi ngựa đi như say

Tháng giêng buồn Tết sẽ chẳng vui

Thôi nằm yên mong giấc ngủ vùi

Ôm ký ức gối giường trăn trở

Qua ga rồi còn tàu nào lui

Tháng giêng rồi sẽ qua tháng hai

Vẫn còn đây những vở kịch dài

Thêm áo mão vẽ râu mang kiếm

Đứng chơ vơ sân khấu lạc loài

Tháng giêng rồi nhện vẫn giăng tơ

Nhà vắng hoe ta bỗng bơ phờ

Thêm ánh lửa đốt tìm hơi ấm

Người lung linh qua tấm ảnh mờ

Tháng giêng đi thêm một chén trà

Tiếng còi tàu đã về nơi xa

Hoa tơi tả giữa tờ thư cũ

Nghe tiếng chuông ngân giữa mái nhà

Tháng giêng đi còn ai mà trông

Qua thời gian môi đã thôi hồng

Ta lảo đảo về nơi cuối phố

Tim héo mòn giống lá mùa đông

15.1.2021




Quá nửa đêm rồi cái thời thổ tả

Có tiếng xe gầm rú trên phố vắng

Người không ngủ

Chạnh nhớ một thời đã trôi rất xa

Con chó sủa trăng đêm vắng trăng

Tiếng tru như ai cắt cổ

Những động đậy mơ hồ

Con mắt buồn như khóc

Vệt đèn sáng hắt hiu soi đàn chuột chạy

Lũ chuột gớm ghiếc lượn lờ miệng cống

Đêm bơ vơ thèm tiếng thở

Ôi cái thời miệng không dám mở

Nhìn chiếc kim chạy vòng quanh

Người cũng chạy loanh quanh

Lão hành khất què đi lang thang nhặt rác

Tiếng nạng gõ từng nhịp

Lũ cướp bày dạ tiệc hú như thú rừng

Đã qua một năm ôn dịch

Con chuột nhắt đã lọt vào phòng

Ẩn mình đâu đó

Những con chim giẫy đành đạch

Đã qua nửa đêm trời trở lạnh

Nghe đâu đó có tuyết đầu mùa

Người trần truồng chăn chiếu lệch

Cơn dục vọng thèm khát sôi sùng sục

Gió lọt qua khe thành tiếng rít

Nước chảy tí tách từ cái robinet hỏng

Bóng con mèo đi chậm rãi in trên tường

Gào gọi đực

Ma quỷ lang thang đầy đường

Người soi mặt vào gương ghìm cơn ói

Uống thêm viên thuốc ngủ

Nằm im

Hai bàn chân tê buốt như máu ngừng chảy

Ngực còn tiếng nhịp đập

Thèm hét một tiếng phá vỡ số phận đông cứng

Cơn phẫn nộ xếp hàng

Rộn ràng

Âm thanh của đêm.

10.1.2021

DODUYNGOC

 


Chân đã mỏi ngồi xuống đây một tý

Nghe tim kêu máu chảy dưới da trần

Đường nhân gian bận rộn có mấy khi

Được đứng lại soi phận mình chốc lát

Quay nhìn lại đời đã đâm lắm nhát

Đã bao lần ôm nhục thiếu cơm ăn

Đêm không chiếu giữa nền đất nằm lăn

Kê sách vở ôm vào lòng chống đói

Ở đám đông lặng thinh không tiếng nói

Đi cúi đầu chẳng dám ngước nhìn ai

Đôi bài thơ chất chứa nỗi tàn phai

Đời quạnh quẽ với bao người phản trắc

Cũng có lúc đông tha hương lạnh ngắt

Tuyết rơi đầy phủ cứng cả đôi tay

Nhớ quê nhà lòng đau như dao cắt

Lời ca buồn lảo đảo bước cuồng say

Thời xoay vần quay những cánh chim bay

Em mất hút tựa mây về cuối phố

Ta loay hoay tìm kiếm ngày hội ngộ

Ngồi trên cầu nhìn nước chảy về đâu

Bao năm rồi đời lắm cảnh bể dâu

Bao danh lợi cũng chỉ là gió thoảng

Nhìn phía trước bỗng rùng mình hốt hoảng

Chốn cuối cùng chỉ còn nấm mộ sâu

Chân đã mỏi đôi vai gầy cũng nẫu

Giữa hiên nhà trăng héo rũ cùng ta

Phút nhìn lại còn quá nhiều câu hỏi

Thôi buông tay chiều cất một tiếng khà

5.1.2021

DODUYNGOC


Một hôm trăng héo bên đồi

Ngựa già mỏi vó bước thôi nửa chừng

Nhìn trời khoé mắt rưng rưng

Nhìn cây tiếc nhớ cánh rừng năm xưa

Một hôm bỗng thấy mình thừa

Thừa tay dư mắt chưa thưa nỗi sầu

Đi lên bước đến giữa cầu

Nghe trăm năm đậm thêm màu thời gian

Một hôm chạm mặt gian nan

Chồn chân đứng lại lụi tàn giấc mơ

Em hoang sơ đến bơ phờ

Ta hiu hắt rụng bên bờ quạnh hiu

Một hôm đọc lại trang Kiều

Năm trăm năm nữa còn nhiều nỗi đau

Gió âm thầm lách rừng lau

Mình ta ôm ngực lối sau quay về

Một hôm lặng lẽ đường quê

Con tu hú gọi u mê nhạt dần

Mây thì xa luỹ tre gần

Ta quỳ giữa lộ một lần ngộ ra

Một hôm tìm chẳng thấy nhà

Thế gian khép cửa tuổi già chạm tay

Không có rượu đời vẫn say

Mặt trời ngã ngửa lắt lay bóng người

Một hôm muốn khóc lại cười

Đêm xô lệch gối mấy mươi tháng rồi

Thôi thì thôi thế thì thôi

Đem bao tâm sự làm mồi lửa thiêu

Một hôm đời chẳng còn nhiều

Trần truồng giữa chợ nhìn chiều trôi đi

Một hôm biết chẳng còn chi

Nằm nghe tiếng thở thầm thì với trăng.

16.12.2020

DODUYNGOC

 

Nhà vắng chẳng bóng người

Nắng không qua phòng tối

Tôi nhìn tôi trong gương

Gắng nụ cười tiếc nuối

Ngoài sân hoa biếng nở

Gió đứng trên tàng cây

Cửa im lìm ổ khoá

Buồn đổ đọng bóng gầy

Đi xuống rồi đi lên

Đã đến kỳ mỏi gối

Đời trôi nhanh như tên

Nhịp thở đầy bối rối

Chợt thèm một tiếng nói

Bỗng nhớ một vành môi

Mây bay về cuối nẻo

Còn đọng chút bồi hồi

Lật lại trang sách cũ

Đọc lại những dòng thơ

Chữ nghĩa nằm ủ rũ

Lặng trong mắt bơ phờ

Cũng đành qua lặng lẽ

Bao năm tháng vật vờ

Tiếng kêu nào rất khẽ

Chới với giữa trang thơ

Nỗi cô đơn có thật

Về lạnh giữa bàn tay

Hôm nay ngày sinh nhật

Có gì trong mắt cay

30.11.2020

DODUYNGOC

 


Bàn tay che vết nhăn đời

Nghe trong bão tố tiếng thời gian trôi

Cuối đời chịu phận mồ côi

Trang kinh rỏ máu bồi hồi tiếng chuông

Chẳng còn chi chấp nhận buông

Hoang vu nhịp thở gió tuôn hiên ngoài

Chắp tay niệm phiến u hoài

Nghe mưa trăn trở đầu thai mây về

Suốt đời làm gã nhà quê

Yêu sông nhớ núi si mê khói chiều

Thôn làng xơ xác tiêu điều

Khuya ngồi bó gối nhớ nhiều mộng xưa

Ao giờ cạn khóm tre thưa

Đêm đầy mộng mị người vừa lướt qua

Nhiều khi giống kẻ không nhà

Giữa đường quanh quẩn la cà quẩn quanh

Đưa tay khuất lấp trời xanh

Con chim ủ rũ trên cành trụi bông

Ta giờ củi mục trôi sông

Nhớ người ta níu chút nồng nàn xưa

Đôi khi chân cẳng hoá thừa

Bước đi loạng quạng giữa mưa bàng hoàng

Thân này nhận phận đi hoang

Bao nhiêu giông bão phủ quàng lòng đau

Giờ đâu còn gọi tên nhau

Hoàng hôn vội đến phủ màu xám tro

Chiếu giường bề bộn nằm co

Ta nằm ôm ngực cơn ho rung người

Thế gian đầy giọng nói cười

Ta rưng tiếng khóc hỏi người về đâu

Nhớ người tim chợt nhói đau

Nhìn quanh bàn ghế một màu quạnh hiu

Chút hương thừa phải chắt chiu

Ta ngồi như bát cơm thiu trên bàn

Bếp hoang lạnh nhà hoang tàng

Bao nhiêu cây cỏ xếp hàng đợi mưa

Ta giờ còn kiếp sống thừa

Gom bao kỷ niệm ôm vừa đôi tay

Cũng đành chờ những rủi may

Hóa thân làm đám mây bay cuối trời

24.10.2020

DODUYNGOC



Mưa dầm dề ta trú mái hiên
Ngực lao xao gió thổi mọi miền
Mây cuối trời người đi xa lắc
Nhớ môi cười lòng bỗng cuồng điên
Người xa rồi ta về trong mưa
Tim ta vang những hợp âm thừa
Chân ta bước mà đầu trống rỗng
Lá cũng rầu tựa đôi mắt xưa
Con đường buồn người trôi như ma
Ta ôm mưa rụng giữa chiều tà
Ngày tắt vội không lời trăn trối
Người đi rồi người đi rất xa
Ta về đâu, đâu gọi là nhà?
Chiếu chăn giờ còn chỉ mình ta
Mưa vẫn phủ ướt nhoè râu tóc
Bàn tay run nước mắt nhạt nhoà
Người xa rồi bóng đọng thiên thu
Chiều thu mưa phố tựa sương mù
Ta lạc lõng bên bờ hiu hắt
Rơi giữa đường nốt nhạc âm u
Ta cô đơn như thú lạc bầy
Để phận mình trôi như mây bay
Đời quẩn quanh một màu khói ám
Còn yêu người mà người đâu hay
17.10.2020
Sài Gòn mưa
DODUYNGOC

 


Liêu xiêu chiều vỡ trên tay
Thế gian lận đận đời bày cuộc chơi
Giữa đường muốn khóc khơi khơi
Chân tay tê buốt tơi bời ruột gan
Héo mòn buộc với gian nan
Đường xa mỏi mệt sau ngàn bước đi
Quắt quay còn lại chút gì
Sau lưng đất động ầm ì nương dâu
Hoá ra đời có chi đâu
Chỉ là nắm bụi nát nhàu lòng nhau
Người ngồi ở lại rất đau.
Sài Gòn. 26.9.2020
DODUYNGOC
(Bức tượng Melancholy của Điêu khắc gia Albert Gyorgy ở bên hồ Geneva)


Buổi sáng mặt trời đi qua cửa sổ
Có sợi nắng rơi trên bình trà cổ
Có bông hồng héo lay lắt mặt bàn
Có người nằm yên nhìn như nấm mộ


Buổi sáng sương tan con chim thức giấc
Cất tiếng ru buồn nghe đầy tiếng nấc
Tẩu thuốc tàn rồi chẳng ấm bàn tay
Người bỗng bâng khuâng trong cơn tất bật

Buổi sáng lá rung tựa con mắt thở
Có nụ hoa vàng trầm ngâm hé nở
Có đốm nhang trầm đốt mở đầu ngày
Ngôi nhà vắng hoe ngồi lâu chợt sợ

Buổi sáng lặng lờ mở từng cánh cửa
Người đi xa rồi ta còn một nửa
Chung quanh trống trơn vây bủa hư không
Ta cắn vành môi để nghe máu ứa

Buổi sáng hắt hiu từng ngón tay nhỏ
Không tiếng dế buồn gáy nơi ngọn cỏ
Chén trà nguội dần đọng chút tàn hơi
Đời chẳng còn chi thôi đành buông bỏ

Buổi sáng qua đi ta còn ở đó
Lòng bịt bít bùng không nơi nhốt gió
Nhìn đốm máu đỏ chảy dưới cánh tay
Cuộn mình trong chăn ta nằm một xó
18.6.2020
DODUYNGOC
Ảnh: Thái Ngọc Sơn


Tôi còn nỗi buồn nhưng không muốn kể
Tôi có niềm đau nhưng mà mặc kệ
Người bỏ đi rồi sao tôi không quên
Vết thương chưa khô thấy mình quá tệ


Tôi vẫn vô tình đi ngang qua đó
Tôi luôn tần ngần trước con ngõ nhỏ
Có nhát dao nào đâm nhẹ vào lưng
Nắng rọi đỉnh đầu chói con mắt ngó

Tôi nghe sóng biển chợt nhớ một thời
Những bước chân trần với cuộc rong chơi
Giờ nhìn lên núi thấy rừng hiu hắt
Hát điệu nhạc buồn của kẻ mồ côi

Tường đã xanh rêu người không ngó lại
Cơn mưa ngập ngừng xô ngã bước chân
Còn nửa cuộc đời làm người thất bại
Tim hối đến đi lòng bỗng ngại ngần
9.6.2020
DODUYNGOC


Buổi chiều rất lạ ngồi bên ghế đá
Nghe gió thở dài gọi tên một người
Có vết đau nào còn hằn trên má
Sóng vỗ miên man tựa tiếng ai cười


Buổi chiều rất lạ nghe tiếng chuông xa
Có tiếng cầu kinh từ những căn nhà
Hoa phượng rỏ máu thấm con đường nhỏ
Chẳng còn tiếng ve khi trời vào hạ

Buổi chiều thật lạ với lắm bôn ba
Ta đợi chờ ai giữa mấy sân ga
Người đã đi qua không lần ngó lại
Trong những chua ngoa mong chút thật thà

Buổi chiều thật lạ phố chẳng còn ai
Trong cơn mộng mị chợt giấc mơ bay
Cây rớt lá vàng mùa thu chưa tới
Có kẻ thẫn thờ nghe những tàn phai

Buổi chiều rất lạ chỉ toàn ghế trống
Bè bạn ra đi biết bao trông ngóng
Có tiếng dương cầm buồn hơn nước mắt
Ta ngồi buồn thiu như người mất bóng

Buổi chiều rất lạ thèm bàn tay ai
Bên khung cửa nhỏ ấm cả bờ vai
Bờ môi không son giờ thành nỗi nhớ
Một khúc bi ca cây ngã đường dài
8.6.2020
DODUYNGOC


Chiều chờ một tiếng gõ cửa
Không có ai chỉ cơn gió trở mình
Đốt thêm một cối thuốc
Bình trà cạn
Dòng nước mỏi mệt chảy trong hồ cá
Ta có hơn gì đâu

Tiếng còi xe vọng lại ở hàng hiên
Thèm một bàn tay
Thiếu một hơi thở
Quá khứ như mới hôm qua giờ đã tắt
Cuộc chia ly đột ngột
Chẳng ngoái đầu nhìn lại

Vẫn còn đó biển sâu và những con ốc nhỏ
Vẫn còn đó tiếng sóng vỗ của ký ức
Ta lún sâu vào cát
Chôn chân ở đấy nhìn mặt trời lặn phía bên kia
Có tà áo nào bay chấp chới
Màu áo của hôm qua
Gắn chặt với nụ cười

Chiều vỡ vụn của tiếng ly vỡ
Ngột ngạt máu chảy
Thời gian ăn mòn thịt da
Những đoá hoa rực rỡ như cuộc tình một thời
Màu hoa và máu đỏ
Cũng héo mòn theo bóng chim

Sông chẳng còn chảy và rừng đã cháy
Một mình với giường chiếu lạnh
Soi gương thêm tóc bạc
Ai gõ nhịp đời ta
Những bậc thang đi lên đi xuống
Không còn ai để chờ
Ta nằm ngửa nhìn trần nhà
Nghe máu chạy dưới da

Người mang đến tuyệt vọng
Chín trong ý nghĩ
Và người đi
Để lại nỗi đau đầy dấu vết
Mây quằn quại giữa hoang vu
Chẳng còn ai để tin
Chiều gục trên vai đầy gai nhọn
Con chim thổ huyết hót tiếng cuối cùng
Đêm bùng vỡ.
22.5.2020
DODUYNGOC

Nghe lại bài hát cũ



Mười một năm rồi không có Mạ

Giữa đời thui thủi một mình con

Đêm nay thắp nén nhang nhớ Mạ

Con ngỡ quanh đây Mạ vẫn còn


Mạ ơi cho con nắm bàn tay

Cho con ôm Mạ tấm thân đầy

Cho con được khóc trên vai Mạ

Được thấy trên môi Mạ mỉm cười


Mạ ơi con nhớ cơm Mạ nấu

Cá kho canh mít đọng đến giờ

Những giọt mồ hôi bên bếp lửa

Gần hết cuộc đời vẫn cứ mơ


Con nhìn ảnh Mạ giữa khói nhang

Gió thổi hàng hiên đêm sắp tàn

Đêm nay con thức vì nhớ Mạ

Nhà trống buồn đâu đứng xếp hàng


Mười một năm rồi không có Mạ

Chỉ còn di ảnh giữa bông hoa

Tưởng chỉ âm thầm rơi nước mắt

Tủi thân cô lẻ chợt khóc oà

10.5.2020

DODUYNGOC


Ta đi về lại con đường cũ
Dưới cầu con nước vẫn trôi xuôi
Bốn lăm năm vụt qua như mộng
Nhớ ngón tay ai bỗng ngậm ngùi


Tháng tư mặt đất như lò lửa
Tóc chẳng còn xanh mắt chớm mờ
Ký ức bềnh bồng đầy hơi thở
Cờ dựng hai hàng giết giấc mơ

Tháng tư còn đó vết dao đâm
Cha mẹ người thân lạnh chỗ nằm
Đã bốn lăm năm ngồi ngó lại
Cúi mặt buồn hiu lệ chảy thầm

Bốn lăm năm cây đời héo rũ
Suốt đường đi nhớ hoài chuyện cũ
Ngực miệt mài ủ mãi vết thương
Giữa chợ chiều thân không áo mũ

Tháng tư này ta chẳng còn nhau
Tiếng kinh buồn đâu xoá đớn đau
Con chim thống thiết kêu đầu ngõ
Thiên thu chờ đẩy đời qua mau

Tháng tư về trên dãy mồ hoang
Những mộ bia chẳng được thẳng hàng
Bao nhiêu xương cốt vùi trong đất
Suốt tháng năm dài thiếu nén nhang

Ta biết đi đâu, người về đâu?
Bốn lăm năm bao cuộc bể dâu
Đứng ở chân trời thương góc biển
Cuối đời trằn trọc suốt đêm thâu

Bốn lăm năm rồi ta trở lại
Muộn phiền đeo đẳng mãi trên lưng
Đi qua vườn cũ nghe lá thở
Bỗng nhớ dáng ai nhớ quá chừng
30.4.2020
DODUYNGOC


Tôi có được gì đâu, chỉ toàn là đánh mất
Chịu một đoạn đời khổ ải trầm luân
Mất hết những cơn mơ như lửa cháy trong lòng
Đêm trăn trở đường ngày mai bít lối
Ngày lại ngày giữa đồng hoang trơ trọi
Cười nói như một gã điên
Tôi đánh mất một quãng đời chỉ toàn mây xám ngắt
Giấc ngủ chập chờn với những tiếng rên la
Những tháng năm đói dài thèm bát cơm trắng
Thèm được thở thoát ra vòng tù hãm
Ngôn ngữ chỉ còn tiếng ê a vâng dạ


Tôi có được gì đâu trở thành kẻ câm lặng
Thời gian đè nặng trên vai
Một thời thổ tả
Lòng nấu nung như bánh pháo chẳng châm ngòi
Thèm tiếng nổ xé toang đời vô vị
Chẳng còn chi một trí não trống rỗng
Lại tập nói, tập cười
Tập để sống và cúi đầu nhẫn nhục

Tôi đánh mất ước mơ khi đứng giữa ruộng đồng không người cấy hái
Thiên hạ rùng rùng đi về phía biển
Tôi ngồi nghe giun dế khóc kêu chiều
Tôi chẳng còn tình yêu
Trái tim để lại những tiếng nấc
Ai đẩy tôi vào xó tối này

Hoang vu trên những lá cờ
Định mệnh nghiệt ngã làm người ở lại
Nhìn về phía chân trời mà ao ước
Khi gục mặt vào bảng đen và phấn trắng
Tôi đã rơi xuống hố thẳm tự lúc nào

Cha mẹ, anh em, quê nhà, bè bạn
Tản mác bốn phương trời
Còn lại một bầy dơi
Treo ngược đầu trên cành cây héo
Trăng méo nghiêng trên nóc tranh
Sao không mọc nữa
Những tháng ngày lộn mửa
Ký ức như dao đâm

Tôi còn lại gì đâu
Những bức tường rêu xanh cũng đã khô cằn
Chiếc xe ngựa lóc cóc về trên cánh đồng hạn hán
Vó đã mỏi mắt bịt kín chỉ còn một hướng đi
Tôi còn lại gì đâu
Đôi tay không còn nơi bám víu
Ngã giữa đời trời chẳng còn màu xanh
Cũng chẳng có lối về

Đâu chỉ có mình tôi, thiên hạ hoang mang
Đứng xếp hàng để tiếp tục tồn tại
Những bữa cơm trống vắng thức ăn
Sống tệ hơn thú vật

Tôi có được gì đâu ngoài những lá cờ
Ấn vào tay và phất
Những đôi mắt vô hồn và buồng tim sắp ngất
Đầy tiếng vỗ tay
Tôi có còn gì đâu ngoài những cơn ác mộng
Ma quái chạy rùng rùng giữa khuya
Mang đầy mặt nạ
Đàn bò ngơ ngác vào đại lộ
Nhà cao đổ ập xuống đè nát trí não
Đàn bò ngẩn ngơ ý thức về sự lọc lừa
Ở đâu cũng có đám chợ trời
Chuyên mua bán linh hồn
Sỉ và lẻ

Tôi đánh mất tôi rồi
Tôi chạy vòng quanh như đèn cù chấp nhận số phận
Tháng tư trời có mưa và sấm sét
Tôi khóc nhiều nước mắt hơn những cơn mưa
Củ Chi, 30.4.1979
DODUYNGOC


Nắng xuống tím loang tràn mặt nước
Bên đường hoảng hốt tiếng chim kêu
Một mình xao xác bàn chân bước
Vật vã càn khôn nát bóng chiều


Trần gian bỗng lạ hơn hôm trước
Cây cỏ rùng mình gió lắt lay
Nhân sinh dấu mặt sau làn vải
Bè bạn gặp nhau không bắt tay

Thế giới hoang vu như nấm mộ
Kẻ thù lơ lửng nhuộm không gian
Không tu nhưng lắm người đốn ngộ
Mắt mở đăm đăm ngó lụi tàn

Xác người xếp lớp như củi mục
Nửa đêm ma quỷ lẫn chung người
Cuộc sống quẩn quanh như tù ngục
Trái đất hoàng hôn vắng tiếng cười

Phố đầy bóng quạ thay thần chết
Nhà cây rũ bóng chít khăn tang
Lấp ló bên song đầy nước mắt
Buồn dựng thành cây đứng xếp hàng

Bao giờ trở lại ngày tháng cũ
Mặt trời sáng rực cõi an nhiên
Tiếng kinh xua đuổi mầm ủ rũ
Có toà sen nở góc hàng hiên

Con chim hót lại bên cửa sổ
Tà áo lung linh giữa mọi miền
Vỗ tay từ giã niềm thống khổ
Tràn mộng hân hoan đượm chút thiền
23.4.2020
DODUYNGOC


Giọt sương nào rụng trên vai
Buốt trong tâm thức đau ngoài ruột gan
Máu về đỏ giữa không gian
Muộn phiền lũ lượt đời càng mong manh

Lá buồn rũ ở trên cành
Người xưa tro bụi còn hành hạ nhau
Đêm trần gian rớt mưa mau
Quấn trong chăn mỏng nát nhàu mốt mai

Đường còn xa mộng còn dài
Hai tay héo hắt ngực hoài vọng âm
Suối sông chết giữa lặng thầm
Hoang vu số phận nẩy mầm nửa khuya
14.4.2020
DODUYNGOC


Trở về vẽ một khoanh tròn
Chân đi bao bước đã mòn thời gian
Tuổi già ngồi ngắm gian nan
Nghe trong lá mục xếp hàng rong rêu

Chiều trôi không một tiếng kêu
Chân trời mây trắng rất nhiều rụng rơi
Gió đâu về giữa tơi bời
Thân tàn ôm ngực khóc thời nhiễu nhương.
13.4.2020
DODUYNGOC


Tôi đếm mười con cừu, trăm con cừu,ngàn con cừu
Tất cả đứng chênh vênh trên núi đá
Một vài con len lỏi ở trong khe
Vẫn không ngủ được
Đêm vô tận


Tôi đếm hàng triệu con ruồi trong bãi rác
Lúc nhúc như loài người ở địa cầu
Chúng kêu bằng một âm thanh kỳ lạ
Tiếng kêu từ đôi cánh chăng?
Những con mắt lồi trừng trừng nhìn tôi
Tôi vẫn thức
Và đêm vẫn dài

Tôi đếm những giấc mơ tôi đã mơ suốt một đời
Chúng bay cùng mây trên trời
Để lại những đắng cay
Và tiếc nuối
Giấc mơ không có âm thanh
Chúng nói bằng ngôn ngữ của tịch liêu
Tôi vẫn nhìn trần nhà
Đêm đông đặc lại

Tôi đếm những mặt nạ tôi đã gặp
Chúng nhiều như bướm
Mặt đỏ, mặt xanh, mặt vàng, mặt trắng
Toàn gian trá và lừa lọc
Tôi muốn đọc một câu trong kinh thánh
Chưa nhớ thì đã quên
Đêm tuyệt vọng
Tôi cũng chẳng còn hi vọng
Đôi mắt mở to giữa bề bộn chiếu giường

Tôi đọc vạn lời kinh từ khi tiếng chuông đồng hồ đổ
Chữ nghĩa bay phất phơ
Chuông mõ trốn biệt
Kinh cầu xẹt qua bóng tối
Tôi nhìn đêm
Đêm đứng ngoài cửa sổ

Tôi nguyền rủa đời mình bằng những tiếng lắp bắp
Những giọt mồ hôi giữa khuya vắng
Cơn dục tình không động đậy
Tôi nằm im nghe tiếng chó sủa trăng
Giấc ngủ chẳng về
Đêm trượt dài vết xước

Tôi đếm những người phụ nữ đã đi qua
Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười mười một
Không thiếu dối lừa và tệ bạc
Cũng thừa thãi đắm say
Những người phụ nữ đâm vào tôi rồi mất hút
Như bóng đêm
Cả một nửa thế giới ngủ rồi
Tôi còn thức

Sáng nay tôi như kẻ mộng du
Và buổi chiều một cơn choáng đến đột ngột
Khi đang ngồi với một ông tu sĩ
Điếu thuốc rời khỏi tay và những tờ tiền xanh bay lả tả
Quay mòng mòng như say sóng
Đêm đã bào mòn tôi
Và đời tôi đang mỏng dần đi
Một cái ngáp giữa hoàng hôn
Đêm nay lại thức
21.2.2020
DODUYNGOC

Chiều đã cũ rồi chiều rất cũ
Vạt nắng cuối ngày màu phôi pha
Ngồi trong sân lắng nghe tiếng lá
Lá về đâu gió lạc về đâu?


Tuổi đã mòn trôi giạt cuối sông
Chẳng còn ai để có chờ mong
Chiều cuối năm già không còn mộng
Lọ cô đơn cắm một bông hồng

Suốt một năm giờ còn một ngày
Ta không uống rượu nên chẳng say
Vẫn cảm đất trời đang nghiêng ngửa
Và đám mây cuồng vẫn tiếp bay

Chiều đã cũ rồi chiều rất cũ
Nắng băn khoăn một lát lùi đi
Chim lười biếng dấu đầu ủ rũ
Ta buồn tênh chẳng biết làm gì

Đốt cối thuốc thấy mình tồn tại
Lòng hoang mang theo khói lượn lờ
Thôi cứ chọn làm người thất bại
Để đêm nằm nuôi lại cơn mơ

Nhìn thiên hạ xôn xao giữa phố
Tết cận rồi ta vẫn dửng dưng
Không có pháo sao nghe tiếng nổ
Cứ râm ran chẳng biết điểm dừng

Chiều đã cũ rồi chiều quá cũ
Đang trôi dần về phía hoàng hôn
Nắng cũng nhạt, phai trên vành mũ
Tiếng chim kêu nghe bỗng hoảng hồn
Sài Gòn.29 Tết
23.01.2020
DODUYNGOC

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget