Một hôm trăng héo bên đồi
Ngựa già mỏi vó bước thôi nửa chừng
Nhìn trời khoé mắt rưng rưng
Nhìn cây tiếc nhớ cánh rừng năm xưa
Một hôm bỗng thấy mình thừa
Thừa tay dư mắt chưa thưa nỗi sầu
Đi lên bước đến giữa cầu
Nghe trăm năm đậm thêm màu thời gian
Một hôm chạm mặt gian nan
Chồn chân đứng lại lụi tàn giấc mơ
Em hoang sơ đến bơ phờ
Ta hiu hắt rụng bên bờ quạnh hiu
Một hôm đọc lại trang Kiều
Năm trăm năm nữa còn nhiều nỗi đau
Gió âm thầm lách rừng lau
Mình ta ôm ngực lối sau quay về
Một hôm lặng lẽ đường quê
Con tu hú gọi u mê nhạt dần
Mây thì xa luỹ tre gần
Ta quỳ giữa lộ một lần ngộ ra
Một hôm tìm chẳng thấy nhà
Thế gian khép cửa tuổi già chạm tay
Không có rượu đời vẫn say
Mặt trời ngã ngửa lắt lay bóng người
Một hôm muốn khóc lại cười
Đêm xô lệch gối mấy mươi tháng rồi
Thôi thì thôi thế thì thôi
Đem bao tâm sự làm mồi lửa thiêu
Một hôm đời chẳng còn nhiều
Trần truồng giữa chợ nhìn chiều trôi đi
Một hôm biết chẳng còn chi
Nằm nghe tiếng thở thầm thì với trăng.
16.12.2020
DODUYNGOC
Đăng nhận xét