Bàn tay che vết nhăn đời
Nghe trong bão tố tiếng thời gian trôi
Cuối đời chịu phận mồ côi
Trang kinh rỏ máu bồi hồi tiếng chuông
Chẳng còn chi chấp nhận buông
Hoang vu nhịp thở gió tuôn hiên ngoài
Chắp tay niệm phiến u hoài
Nghe mưa trăn trở đầu thai mây về
Suốt đời làm gã nhà quê
Yêu sông nhớ núi si mê khói chiều
Thôn làng xơ xác tiêu điều
Khuya ngồi bó gối nhớ nhiều mộng xưa
Ao giờ cạn khóm tre thưa
Đêm đầy mộng mị người vừa lướt qua
Nhiều khi giống kẻ không nhà
Giữa đường quanh quẩn la cà quẩn quanh
Đưa tay khuất lấp trời xanh
Con chim ủ rũ trên cành trụi bông
Ta giờ củi mục trôi sông
Nhớ người ta níu chút nồng nàn xưa
Đôi khi chân cẳng hoá thừa
Bước đi loạng quạng giữa mưa bàng hoàng
Thân này nhận phận đi hoang
Bao nhiêu giông bão phủ quàng lòng đau
Giờ đâu còn gọi tên nhau
Hoàng hôn vội đến phủ màu xám tro
Chiếu giường bề bộn nằm co
Ta nằm ôm ngực cơn ho rung người
Thế gian đầy giọng nói cười
Ta rưng tiếng khóc hỏi người về đâu
Nhớ người tim chợt nhói đau
Nhìn quanh bàn ghế một màu quạnh hiu
Chút hương thừa phải chắt chiu
Ta ngồi như bát cơm thiu trên bàn
Bếp hoang lạnh nhà hoang tàng
Bao nhiêu cây cỏ xếp hàng đợi mưa
Ta giờ còn kiếp sống thừa
Gom bao kỷ niệm ôm vừa đôi tay
Cũng đành chờ những rủi may
Hóa thân làm đám mây bay cuối trời
24.10.2020
DODUYNGOC
Đăng nhận xét