Chân đã mỏi ngồi xuống đây một tý
Nghe tim kêu máu chảy dưới da trần
Đường nhân gian bận rộn có mấy khi
Được đứng lại soi phận mình chốc lát
Quay nhìn lại đời đã đâm lắm nhát
Đã bao lần ôm nhục thiếu cơm ăn
Đêm không chiếu giữa nền đất nằm lăn
Kê sách vở ôm vào lòng chống đói
Ở đám đông lặng thinh không tiếng nói
Đi cúi đầu chẳng dám ngước nhìn ai
Đôi bài thơ chất chứa nỗi tàn phai
Đời quạnh quẽ với bao người phản trắc
Cũng có lúc đông tha hương lạnh ngắt
Tuyết rơi đầy phủ cứng cả đôi tay
Nhớ quê nhà lòng đau như dao cắt
Lời ca buồn lảo đảo bước cuồng say
Thời xoay vần quay những cánh chim bay
Em mất hút tựa mây về cuối phố
Ta loay hoay tìm kiếm ngày hội ngộ
Ngồi trên cầu nhìn nước chảy về đâu
Bao năm rồi đời lắm cảnh bể dâu
Bao danh lợi cũng chỉ là gió thoảng
Nhìn phía trước bỗng rùng mình hốt hoảng
Chốn cuối cùng chỉ còn nấm mộ sâu
Chân đã mỏi đôi vai gầy cũng nẫu
Giữa hiên nhà trăng héo rũ cùng ta
Phút nhìn lại còn quá nhiều câu hỏi
Thôi buông tay chiều cất một tiếng khà
5.1.2021
DODUYNGOC
Đăng nhận xét