TA ĐÀNH QUÊN

 


Ta đành quên người đã mịt mù

Chiếc lá vàng sót chút mùa thu
Ta còn lại nửa đời lở dở
Tập từ bi vơi bớt hận thù
Ta đành quên người đã hư hao
Mầm biệt ly thoáng hiện hôm nào
Mắt thôi liếc nụ cười héo rũ
Đôi tay buồn thêm màu xanh xao
Ta đành quên bao ngày đi hoang
Bước phiêu du điếu thuốc lụi tàn
Gió rất khẽ sao lòng tơi tả
Điệu nhạc buồn tiễn tình sang trang
Ta đành quên người về chốn ấy
Tụng lời kinh niết bàn chưa thấy
Con chim buồn vỗ cánh bay đi
Nhìn vai gầy xót xa biết mấy
Ta đành quên những ngày đã xa
Bóng hắt hiu lúc tuổi chớm già
Leo lét cháy bầu dầu sắp cạn
Chẳng ai chờ ở cuối sân ga
Ta đành quên bao nhiêu vết xước
Mây bay xa làm hồn đẫm nước
Tim chập chùng những dấu rong rêu
Thấy sương khói ngập đầy mắt ướt
Ta đành quên căn nhà dưới dốc
Bước người về guốc khua lóc cóc
Tà áo bay sáng cả trời chiều
Ta cuộn mình tay ôm mặt khóc
Ta đành quên những nụ hôn đầu
Cơn mưa chiều quên lối về đâu
Dấu năm tháng đày thân tiều tuỵ
Giờ chỉ còn nỗi nhớ rất sâu.
Ta đành quên những ngày rất cũ
Tuy vết thương vẫn còn mưng mủ
Tiếng kèn buồn đưa tiễn hôm qua
Ta trở lại làm tên du thủ
DODUYNGOC

TA ĐÀNH QUÊN

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget