Chiều âm u rớt mấy hạt mưa
Hành lang xưa chợt thèm tiếng guốc
Đôi bàn tay cảm thấy dư thừa
Người đã đi không có lời chào
Phố muộn phiền như bấc dầu hao
Tôi ở lại đứng ngồi tuyệt vọng
Nhìn lá bay tưởng bóng hôm nào
Giữa ngả bảy đường chia bảy ngả
Tôi hoang mang không lối đi về
Người đành lòng bỏ quên tất cả
Thôi cũng đành ôm nỗi tái tê
Ừ thôi thế cũng là phận số
Cuối đời rồi tiếc rẻ làm chi
Người mãi mãi chỉ là câu đố
Tôi loay hoay cũng chẳng được gì
Tôi vẫn biết người còn ở đây
Vẫn hắt hiu một tấm thân gầy
Đôi mắt ướt ngập đầy sương khói
Nhớ nhung người tôi nghe đắng cay
2014
DODUYNGOC
Đăng nhận xét