HOA PHƯỢNG









































Ở Sài Gòn bây giờ giữa mùa hè mà đi tìm cho ra cây phượng đỏ ngó bộ khó. Người ta chặt hết rồi và thay vào đấy những loại cây khác, mùa hè Sài Gòn thiếu bóng phượng. Tình cờ đi ngang trường Gia Long cũ, bây giờ là Minh Khai thấy trước sân trường có loáng thoáng mấy cây và bên hông trường ở đường Trương Định còn hai cây, nhưng những cành hoa không xum xuê, rực rỡ như mình mong. Thôi thì có nhiêu xài nhiêu vậy. Ngày xưa ở các thành phố miền Nam, khi hè về, ve kêu người ta thấy được nhiều cây phượng đỏ rực rỡ ở nhiều con đường giữa phố. Ở Đà Nẵng thời còn học trung học, đường đến trường là đường Khải Định, hai bên đường bóng phượng đỏ rực báo hiệu hè về. Giờ đây con đường đó mang tên Ông Ích Khiêm, đổi tên và con đường cũng chẳng còn cây phượng nào, trở về, đi lại con đường cũ lòng rưng rưng nỗi nhớ. Hồi đó, trường tui có một cô nữ sinh học ban Nữ công có tên trùng với loài hoa ấy. Cô ấy có nét đẹp là lạ, khác với quan niệm về nhan sắc, khuôn mặt cô giống Đức Mẹ, thánh thiện và nghiêm trang. Tui có anh bạn thân yêu cô ấy lắm, mối tình học trò thật đẹp, không biết cô có hồi đáp không, nhưng tui vẫn nghĩ dó là mối tình đẹp của thời mới lớn. Cô ấy đã mất hơn hai chục năm nay, không biết anh bạn tui mỗi lần nhìn cánh phượng có còn nhớ cô ấy không? Tui chẳng liên quan gì nhưng không hiều sao mỗi lần nhìn cánh hoa đỏ ấy tui lại nhớ khuôn mặt hiền như Đức Mẹ ấy. Tiếc cho một số phận bạc phận hồng nhan. Tui hay liên tưởng những cánh hoa phượng rụng như những giọt máu rớt trên mặt đường. Những cánh hoa rỉ máu tiếc thương cho những mối tình học trò không trọn vẹn, những mối tình của một thời xa lắc lơ để bây giờ năm mươi năm sau ngoái đầu nhìn lại đầy tiếc nhớ.
Hôm nay đi chụp những cành hoa phượng để nhớ những mùa hè quá khứ, chẳng có bức hình nào ưng ý vì cánh phượng Sài Gòn chẳng còn rực rỡ và lưa thưa quá. Nhưng mà thôi, cũng còn tìm được cánh phượng để mà nhớ giữa thành phố đã có lắm đổi thay này cũng đã là một niềm vui. Chụp cánh phượng và tui nhớ những cây phượng và tiếng ve kêu râm ran của một thời xưa cũ. Làm sao để được trở về tuổi thời ấy nhỉ. Chiếc kim thời gian tàn nhẫn quá, thoáng chốc đã đến tuổi già, thoáng chốc tất cả những chuyện vừa hôm qua, hôm nay đã là kỷ niệm. Buồn nhỉ! Đã cuối tháng năm rồi.
30.5.2019
DODUYNGOC

HOA PHƯỢNG

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget