ĐAU RĂNG
Ở đời đau gì cũng khổ. Bởi tiếng Việt thường đau đi với khổ. Mấy hôm rồi cái răng bị đau, nhức khiếp, sờ vào thấy đã lung lay. Người ta thường bảo răng chắc C...bền, răng tui đang muốn rụng tự hỏi C .. mình có còn bền không he...he. Cuối năm hết đám cưới dến đám giỗ, hết họp mặt hội hè đến tất niên rồi tân niên, ngày nào cũng có tiệc, mà cái răng đau thì chỉ vào ngồi cho có tụ rồi xin miếng cháo, miếng canh nuốt cho qua bữa, chẳng ăn gì được, nhai vô một cái thốn tận óc. Uống lạnh cũng đau, hớp miếng nước nóng cũng buốt. Mẹ nó, làm gì cũng đau.
Đi bác sĩ răng hàm mặt, chụp phim xong hẹn tuần tới mới nhổ, về uống thuốc cho bớt viêm, bớt sưng rồi tính tiếp. Thế là phải kéo dài đau khổ thêm mấy hôm nữa. Sợ đau răng lắm, nó buốt tận dây thần kinh trên não, nó nhức cả hàm răng, lâu lâu nó giật một cái rung cả người. Bác sĩ cho Alaxan với Dorogyne, uống ngày ba cữ mà chẳng thấy si nhê, chán thật. Đêm nằm nó nhức rên hừ hừ như thằng sốt rét. Tra trên google, thấy chỉ đủ cách, cũng làm theo đủ cách mà chưa thấy chuyển biến gì. Tiện thấy trên đầu giường chai rượu tỏi, ngậm một ngụm, súc qua súc lại, cha mẹ ơi nó như muốn bung cả lợi, rát muốn chết. Cuối cùng chơi thêm viên Voltaren giảm đau. Nghĩ sức chịu đựng của mình kém thật, nghe thằng bạn mình kể hồi nó ở tù cộng sản 19 năm, hắn dám mài cái nắp dầu cù là thành dao mổ để khoét cái vết thương ở chân, tui nể nó quá xá.
Đi bác sĩ răng hàm mặt, chụp phim xong hẹn tuần tới mới nhổ, về uống thuốc cho bớt viêm, bớt sưng rồi tính tiếp. Thế là phải kéo dài đau khổ thêm mấy hôm nữa. Sợ đau răng lắm, nó buốt tận dây thần kinh trên não, nó nhức cả hàm răng, lâu lâu nó giật một cái rung cả người. Bác sĩ cho Alaxan với Dorogyne, uống ngày ba cữ mà chẳng thấy si nhê, chán thật. Đêm nằm nó nhức rên hừ hừ như thằng sốt rét. Tra trên google, thấy chỉ đủ cách, cũng làm theo đủ cách mà chưa thấy chuyển biến gì. Tiện thấy trên đầu giường chai rượu tỏi, ngậm một ngụm, súc qua súc lại, cha mẹ ơi nó như muốn bung cả lợi, rát muốn chết. Cuối cùng chơi thêm viên Voltaren giảm đau. Nghĩ sức chịu đựng của mình kém thật, nghe thằng bạn mình kể hồi nó ở tù cộng sản 19 năm, hắn dám mài cái nắp dầu cù là thành dao mổ để khoét cái vết thương ở chân, tui nể nó quá xá.
Nhớ hồi xưa còn nhỏ, mỗi lần đau răng, Ba dẫn vô Tổng y viện Duy Tân, nơi Ba làm việc. Khoái lắm vì được mọi người cho bánh kẹo, được ăn bánh mì lạp xưởng rồi mới nhổ răng. Nhổ xong ngậm cục bông gòn đầy máu, mếu máo khóc. Về nhà Mạ lại cho ăn cháo thịt bằm, uống sữa đá cho cầm máu. Cho nên mỗi lần đau răng thì sợ nhổ răng đau nhưng lại khoái vì được cưng chiều. Giờ già, răng bắt đầu lung lay như hồi trẻ nhỏ, nhưng chẳng còn ai cho quà, chẳng còn ai nấu cho tô cháo thịt bằm. Nghĩ cũng tủi thân. Già lại thành trẻ nít!