TUỔI GIÀ



Có đôi lúc ngỡ đêm là huyệt mộ
Xương chưa khô mà đã thấy mỏi mòn
Máu đang chảy cứ ngỡ đang dừng lại
Tim ngập ngừng cú lỗi nhịp ho khan
Những cái khớp khô dần không xoay được
Bước chân đi chập choạng giữa hoang đường
Bò như thú thấy trần gian lộn ngược
Đau một mình đành nuốt lệ tự thương
Có đôi lúc thấy trời không ánh sáng
Mắt nhập nhèm sương trắng với bụi đen
Nhìn thế giới với một màu xam xám
Giữa nắng trưa lại đợi một ánh đèn
Nhìn vào sách thấy chữ nhoè như nước
Nhìn giai nhân nhưng không rõ môi cười
Nhìn vào gương tóc một màu như cước
Xem chân dung cứ tưởng gã đười ươi
Có đôi lúc chỉ là cơn gió thoảng
Nghe trong mình lạnh buốt hết xương da
Rất nhiều lúc đang giữa đường hốt hoảng
Bởi bỗng dưng quên mất lối về nhà
Có người bạn gặp nhau hoài ở quán
Bỗng một hôm quên phứt họ tên người
Ngồi nói chuyện trong đầu như giải toán
Nhớ được rồi miệng mới dám cười tươi
Đã đến lúc tiếc quãng đời đã mất
Biết làm sao cách thức ngược trở về
Nhìn phía trước đoạn đời đầy nước mắt
Lại trách mình hoang phí những u mê
Có đôi lúc nghe thời gian tích tắc
Và hai kim cứ thế mãi trôi đi
Cứ hối tiếc quỹ thời gian đã cắt
Mà trên tay chẳng nắm giữ được gì
Rồi mai mốt chỉ còn là đám bụi
Trong hư không chẳng biết sẽ về đâu
Nên cái tuổi dễ buồn hay hờn tủi
Cần bàn tay để có những nhịp cầu
3.11.2018
DODUYNGOC

TUỔI GIÀ

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget