Số phận dìm ta xuống vực sâu
Hoàng hôn chim mỏi lượn quanh đầu
Trăm năm một thoáng lòe ánh chớp
Ôm nỗi đau này giữa bể dâu
Người đi cửa khép không nhìn lại
Ta đứng bên đường mãi ngóng theo
Lên rừng lá rụng đầy hoa héo
Xuống biển tay run vụng mái chèo
Bủa vây suốt kiếp đầy dang dở
Một thuở băn khoăn về hay ở
Ta đến khi tàu vừa rời ga
Vết mực phai nhòe khung tình vỡ
Đã có một thời làm cánh chim
Vẫy vùng bạt gió máu đầy tim
Một hôm chợt ngộ ra chân lý
Bay mãi không ra khỏi cổng trời
Số phận vây tràn bước chẳng qua
Cuối đời cô quạnh một căn nhà
Nhện giăng phảng phất mùi nhang khói
Khát vọng thuở nào lần lượt xa
Đêm buồn nằm nghe vạc kêu sương
Chân co tay mỏi trống góc giường
Sáng mai không nhận ra ta nữa
Tóc đã bay màu trắng trước gương
27.6.2022
DODUYNGOC
Đăng nhận xét