Ô hay phố vẫn đông người
Sao ta trơ trọi tiếng cười buồn tênh
Nắng chiều rọi xuống chênh vênh
Có người nhìn bóng gọi tên chính mình
Đã đi suốt một lộ trình
Đã đau lúc một cuộc tình cắt ngang
Giữa ngày ngả bảy lang thang
Ô hay bảy ngả vẫn bàng hoàng đau
Vò tay quá khứ nát nhàu
Ta đi tìm lại chút màu ái ân
Mùi son xưa đã nhạt dần
Bờ môi còn đọng nhớ lần hôn nhau
Ta nằm trên cánh đồng lau
Nhìn theo mây trắng về sau chân trời
Nghĩ đời mình đã tả tơi
Đem bao cay đắng ra phơi giữa chiều
Một đời học mãi chữ yêu
Em mang dáng lụa mỹ miều lướt qua
Ta quên mất nẻo lại nhà
Đứng đây làm một sân ga chờ người
Em giờ môi tắt nụ cười
Ta giờ lưu lạc chân lười bước đi
Ô hay đời chẳng còn chi
Sao ta cứ mãi ôm ghì hư không
Giờ đời như một dòng sông
Bên bồi bên lở biết trông bên nào
Tiếng xôn xao dạ cồn cào
Gió xô ta ngã lộn nhào giấc mơ
Ô hay về giữa bơ phờ
Chân không giày dép thân mờ bụi bay
Ô hay không rượu mà say
Ôm đêm nằm nhớ chờ ngày vụt qua
7.11.2021
DODUYNGOC
Đăng nhận xét