BÀI THƠ CHIỀU CHỦ NHẬT
Trăng heo hút thôi gắng đùa với gió
Chút tàn phai lưu luyến để lại đời
Có nỗi sầu đau nén lòng không ngỏ
Trăm năm dài sông cạn sóng mù khơi
Ta như chim bay hoài con phố chật
Hót hoang mang không thấy tiếng vọng về
Tháp chuông nhỏ tiếng kinh chiều chủ nhật
Lá rùng mình ta giã biệt cơn mê
Đời phiêu bạt không một lần ngoái lại
Bao tai ương khô héo xác thân gầy
Trong ngôn ngữ đã nẩy mầm độc hại
Lúc khốn cùng sông đành phải chia hai
Khi xuống dốc dưới kia là tuyệt lộ
Thuỷ triều xô còn đâu chỗ quay lui
Ta mải miết bao âm thanh cuồng nộ
Men trần gian phố xá đã bốc mùi
Ngựa mỏi vó sức đã cùn lực kiệt
Đôi bàn tay không chống nổi đau đời
Trăng héo úa chuyển sang màu ly biệt
Giữa con đường dáng người đứng tả tơi
Trong thinh lặng chim bỗng ngừng tiếng hót
Ngẩn ngơ nhìn mưa với nắng qua đi
Ta trở lại lượm mảnh hồn còn sót
Quá nửa đời vẫn biết chẳng còn chi
13.10.2019
DODUYNGOC
Đăng nhận xét