XE MÌ CAO VÂN











Ở gần hồ Con Rùa đi một đoạn khoảng 100 thước, có cái hẻm, đầu hẻm có xe mì Tàu. Gọi là xe vì nó có cái xe kiếng vẽ tranh Tàu màu sắc rực rỡ trên kiếng như các xe mì ở Chợ Lớn. Tuy nhiên ở đây không ngồi ở xe ăn như bình thường mà vào quán gần đó. Xe mì này có lâu đời rồi, riêng tui đã ăn ở đó gần năm chục năm, theo tui biết thì nó có ở đó hơn chục năm trước nữa, nghĩa là nó ra đời xấp xỉ với mì nhà xác trong đường Lê Đại Hành, Chợ Lớn, quán mì được gọi tên là quán mì lâu năm nhất Sài Gòn còn bán cho đến nay.
Xe mì Cao Vân thật ra là quán No name, nó đặt ở đường hẻm Trần Cao Vân nên nó chết tên thế, chứ chủ quán từ xưa đến nay không đặt tên. Xe mì này đã trải qua nhiều đời, nhưng rất may là các thế hệ con cháu trong gia đình tiếp nối nhau nên khẩu vị cũng không thay đổi mấy so với ngày xưa. Ngày trước, bàn ghế bỏ ở sát lề đường đi, che bạt khi mưa. Chiều chiều, học sinh, sinh viên đi học về, công chức hạng trung trở xuống rời sở, dân ăn hàng vỉa hè đói bụng sẽ đến đây ăn buổi xế. Ở đây có mì xá xíu, mì hoành thánh, mì xương, sau này lại có mì bò viên. Hủ tíu cũng mấy món đó. Khoái nhất là món xí quách ở đây, muốn ăn thì đi sơm sớm một chút. Xí quách là xương hầm để ngọt nước lèo. Xí quách của xe này có tuỷ béo ngậy, thịt mềm mà thơm ngọt. Có cái này tui cứ thắc mắc hoài là ở Sài Gòn bây giờ có rất nhiều tiệm hủ tíu mì được mở ra, có nhiều quán mở cả chuỗi, quận nào cũng có mặt, khách cũng khá đông, nhưng gọi không bao giờ có xí quách, hỏi bao giờ cũng nhận được câu trả lời: Không có chú ơi! Nồi nước lèo của xe hủ tíu mì mà không có xương thì họ nấu bằng gì? Chắc là bột nêm, bột ngọt hoặc một loại bột gì đó của Tàu rồi. Hoặc nấu với củ cải, mực khô thì khó mà có tô mì ngon.
Một lần, tui đi ăn một quán hủ tíu bò viên ở Phú Nhuận, đến hơi sớm nên chủ quán đang nêm nếm, tui quan sát thấy chủ quán chơi nguyên một bao bột trắng như bột mì vào thùng nước lèo, nhìn sợ quá mà không dám bỏ đi, đến khi người phục vụ bưng cho tô hủ tíu bò viên mới dám kêu tính tiền rồi dzọt. Thế nên, giờ đi ăn hủ tíu mì, vào tui hay hỏi quán có xí quách không? Nếu còn thì chơi một tô, nếu không còn thì hỏi kỹ là hết hay không có. Nếu chủ báo hết thì an tâm mà ăn, còn bảo là ở đây không có xí quách thì nên tìm cách bỏ đi là tốt nhất.
Trở lại xe mì Cao Vân hồi xưa, mấy người ưa nhậu thì bên cạnh tô mì hay tô hủ tíu, họ gọi thêm tô xương, là tô xí quách đấy, rồi kêu thêm chai la de con cọp. Nhậu sương rồi về với gia đình, ít lê la hàng quán như bây giờ. Buổi chiều thật là thú vị nhỉ. Người không uống bia lại khoái kêu chai xá xị Chương Dương. Hồi đó, xá xị chứa trong chai thuỷ tinh, thơm phức mùi xá xị và ngọt của đường vàng. Uống ngon hơn bây giờ nhiều. Lúc đó, Coca Cola cũng có nhiều rồi nhưng giá cao và nó cũng ngon hơn bây giờ gấp bội bởi được sản xuất từ các nhà máy tận bên Mỹ.
Mì của xe mì Cao Vân được làm theo công nghệ gia truyền. Sợi mì nhó, dai cho đến sợi cuối cùng, mang màu vàng của trứng chứ không phải của phẩm màu. Người sành ăn mì nhìn sợi mì biết sẽ ngon hay dở. Người sành ăn cũng thích gọi mì khô hơn mì nước. Ăn miếng mì khô, cái đậm đà, dai dai của sợi mì lẫn vào vị ngọt của miếng xá xíu lẫn vị mặn của xì dầu và chua nhẹ của dấm đỏ, biết ăn cay thì lại có chút cay của ớt ngâm hay cái mùi thơm thơm của ớt sa tế. Ăn mì Tàu khô, nhớ phải có giấm đỏ, chất giấm này giúp tô mì ngon hơn đấy, đừng quên.
Nói thế không phải bảo là mì hay hủ tíu nước không ngon. Bởi nước lèo ở đây ngọt thịt, nên có mùi thơm của xương hầm, vị beo béo của tuỷ xương. Gắp một gắp mì bỏ miệng, húp miếng nước lèo, những mùi vị hỗn hợp giúp nước miếng ùa ra, gắp mì đủ hương vị để ta buột miệng: ngon!
Buổi chiều mưa bay bay, gió chiều hơi heo may, vào gọi tô mì hay tô hủ tíu, nhấp nháp cục xương, thưởng thức miếng ngon là lạ, thấy đời sẽ đáng sống hơn, yêu cuộc đời này hơn một tý tỳ ty he..he.
Khẩu vị con người thì chín người mười ý. Nhiều khi tui nói ngon mà người khác chê là chuyện bình thường. Nên cũng không bàn chuyện ngon dở nữa, xấu đẹp tuỳ người đối diện, ngon dở tuỳ cái miệng mỗi người.
Riêng tui, năm mươi năm ăn mì và hủ tíu ở đây, tui thấy vẫn còn ngon. Vẫn nhớ cái dáng gầy gầy mặc áo thun ba lỗ của ông già người Tàu chủ quán. Đã mấy đời kế tiếp ông, nhưng tui vẫn nhớ ông nhiều nhất, dù ông đã qua bên kia thế giới lâu rồi.
Bởi thế, lâu lâu lại ghé vô, kêu tô mì ba vắt, nhiều lắm à nghe, một tô tú hụ, gọi là tô tài, khác với tô xỉu là tô thường, ăn chầm chậm, nhai từ từ, nhớ lại thời tuổi trẻ có những buổi chiều cùng bạn bè, có khi cùng cô bạn gái vừa quen, ngồi bên vỉa hè ăn tô mì nóng, ôi những buổi chiều đã đi qua không còn trở lại. Giờ ngồi ăn nhiều lúc là để nhớ một ký ức, là nhớ những kỷ niệm, là nhớ một quãng đời. Biết bao dâu bể, biết bao đổi thay, biết bao người đã đi qua, bao nhiêu người thân đã mất, bao nhiêu bạn bè ngày xưa không còn nữa, chiếc xe mì hàng mỗi buổi chiều trừ chiều chủ nhật, vẫn mở ra, tô mì vẫn có mùi ngon như thuở đó, và tui ngồi đây, lặng lẽ với những thời gian đã âm thầm trôi đi. Tui đi bốn phương trời, giờ già rồi, nhìn cái gì cũng nhớ về mãi một thời.
Đôi khi tô mì không còn chỉ là tô mì để ăn, mà nó còn là một gợi nhớ.
17.5.2018
DODUYNGOC

XE MÌ CAO VÂN

Đăng nhận xét

Không biết ông anh nghĩ sao, chứ xe mì ở đường Trần Cao Vân hồi trước nó đậu ngay ngoài đường, được đặt nép sát bờ tường của một căn nhà sơn màu trắng và tui còn nhớ những người đến ăn còn nói "cho tui tô Mì xào quách", cho nên tui biết "xe mì xào quách" trên đường Trần cao vân là vậy. lúc đó mọi người vẫn có thể ngồi phía trước xe để ăn. Bên cạnh xe mì còn có hai cái bàn nhỏ đặt gần hai bên nữa. Sau này bị đuổi nên nó chuyển vô hẻm xéo xéo lên phía trên đối diện bên đường và tồn tại cho đến bây giờ. Lúc chuyển vào hẻm bán thì tui vẫn thường chọn ngồi chổ phía trước xe, chỉ cốt là để nhìn ông già làm mì cho khách và được ngắm hình trên xe kiếng trong lúc chờ đợi.
Xe mì này giờ ăn hết ngon như xưa rồi. Thế hệ sau bán hầm bà lằng và không giữ được nét xưa như thời ông già, nó vẫn đông khách đến ăn vì nhờ danh tiếng năm xưa của ông già. Theo tui, những người trẻ sau này họ chưa bao giờ được thưởng thức tô mì ngon đích thực nên họ không thể có nhận xét về hương vị ngon của tô mì xưa khác nay như thế nào. Bây giờ trong sài gòn những chổ bán Mì Tàu gọi là gia truyền 3 đời, được lên sóng và truyền miệng khắp nơi... người ăn đến tấp nập, tui cũng lần mò đến ăn và rồi thất vọng tràn trề.
Hôm nay nhân đọc bài viết của ông anh về xe mì đường Trần cao vân, khiến tui rất phấn kích nên nói lên những cảm nhận của tui. Có gì sơ xuất xin hãy bỏ quá cho tui nhé!

* Xin nói cho ông anh nghe là xe mì đường Trần cao vân chưa phải là ngon đâu, tô mì tui ăn rất xưa là vào đầu thập niên 60 của một ông già Tàu đời đầu chính hiệu. Tui vẫn nhớ xe mì gõ được đẩy đi trong đêm tối của ông già tàu và cái đèn bão cùng thằng bé trai bưng mì, mùi hương của tô mì và vị ngon đặc trưng của nó. Bây giờ biết tìm đâu....

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget