Tôi sẽ không xé tờ lịch cuối cùng
Như giữ lại hương tình của năm sắp cũ
Tôi vẽ thêm màu xanh trên chiếc lá tưởng rằng héo rũ
Chiếc lá cô đơn còn sót một mùa đông
Tôi thêm hương nồng vào cối thuốc cuối hôm
Làm căn phòng thêm ấm
Tôi dõi theo em trên khắp địa cầu này
Dù không được nắm bàn tay
Đôi cánh tay muộn phiền nhìn nhau không chỗ trú
Xoa vào nhau hơi lạnh vẫn không rời
Khát khao hơi thở
Gió thổi về thấm đẫm nỗi đơn côi.
Khi quay đi cứ tưởng biển đã lặng rồi
Biển chứa đầy sóng ngầm ào ạt xô tôi
Ngỡ đã cuốn đi tất cả
Vọng âm tình yêu đóng thành khối không thể rã.
Bất chấp thuỷ triều nghiêng ngã
Trái tim buồn tơi tả
Lại phập phồng hi vọng
Cùng được một lần mở cánh cửa vừa đóng
Ngỡ lạc mất đời nhau
Khi đứng một mình giữa phố
Lúc ngồi trong quán nhỏ
Chiều mưa dưới mái hiên nhà
Miệng nhẩm một lời ca:
"Mang ơn em trao tình một lần,
là kỷ niệm dù không đầm ấm "**
Nỗi nhớ như rêu ẩm
Tôi trượt ngã giữa đời
Tờ lịch cuối cùng sẽ không bị bỏ rơi
Thời gian của tình yêu nằm mãi đó
Mỗi ngày hắt hiu tôi đứng ngó
Ngực đầy ắp vết sẹo tình
Rất khó để quên
Tôi xin giữ chiếc lá cuối cùng
Không thả bay cùng gió
DODUYNGOC
**Lời trong bài hát "Tưởng niệm"
của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng .
Đăng nhận xét