(Viết cho đồng bào tôi ngày quy hương)
Cũng đành về lại quê nhà
Đi trong nước mắt ướt nhoà nỗi đau
Con đằng trước vợ ngồi sau
Về trong giông bão trời màu tang thương
Lấy vỉa hè tạm thay giường
Đêm không giấc ngủ con đường còn xa
Con rét lạnh nắm tay cha
Trẻ khát sữa khóc oa oa giữa trời
Về thôi áo rách tả tơi
Xin cơm thiên hạ rối bời ruột gan
Đường về sống chết gian nan
Bao nhiêu thân phận nối hàng vượt qua
Kiếp nghèo đeo đẳng không tha
Hành trang gói gọn chút quà biệt ly
Cả gia tài chẳng có chi
Đằng sau túi xách trước ghì con thơ
Về thôi vĩnh biệt cơn mơ
Mưa nhoè lệ chảy thẫn thờ mốt mai
Đi đâu cũng kẻ lạc loài
Về thôi ở lại chờ hoài uổng công
Giữa đường quỳ lạy thinh không
Khói bay man mác giữa đồng trắng đêm
Lạy người giữa những gọng kềm
Thương tàn lửa cháy chẳng mềm lòng ai
Lạy buồn năm tháng trượt dài
Đời không lối thoát tàn phai lối về
Đốt nhang xin trở lại quê
Mang theo tro cốt hẹn thề với cha
Lạy xin được trở lại nhà
Không cơm ăn cháo có bà con thân
Xa quê lăn lóc bụi trần
Ra đi tay trắng lúc cần trắng tay
Đành về miệng đắng mắt cay
Thân tàn túi rỗng phơi bày xác xơ
Qua đèo bao nỗi bơ phờ
Khoác manh áo mỏng mịt mờ bước đi
Về thôi dù chẳng còn chi
Niềm tin bỏ lại không gì quy hương
Thôi về lại với ruộng nương.
Chịu cơm thiếu muối mảnh vườn xác xơ
Giữa làng còn một cột cờ
Cứ nhìn theo mãi mịt mờ tháng năm
Về thôi kiếm một chỗ nằm.
7.10.2021
DODUYNGOC
Đăng nhận xét