Latest Post














Cuối cùng, những người lao động nghèo muốn trở về quê ở những tỉnh miền Tây cũng đã được giải quyết. Điều đó cho thấy chẳng qua chính quyền không muốn làm hay không dám làm thôi. Nếu muốn quyết tâm làm rồi cũng sẽ được sắp xếp êm đẹp. Chính quyền thành phố đã phối hợp các tỉnh thành dùng xe buýt, ôtô tải đưa hàng nghìn người chạy xe máy từ thành phố về miền Tây. Hơn 20 ôtô tải, xe khách, buýt được lực lượng chức năng bố trí đậu dọc đường, hướng về tỉnh Long An, chờ sắp xếp đưa người dân về quê. 113 xe buýt được thành phố bố trí tại các chốt kiểm soát cửa ngõ hỗ trợ người dân về quê. Các xe buýt có sức chứa 40-80 chỗ, được bố trí gần các chốt nhằm sẵn sàng giải toả ùn ứ, hỗ trợ đưa người dân về các tỉnh thành an toàn. Phương án đưa ra ôtô sẽ chở cả người lẫn xe máy về từng tỉnh thành. Trước khi lên xe, người dân được xét nghiệm nhanh có kết quả âm tính. Người có xác nhận âm tính còn hiệu lực 48 giờ không cần test lại. Đã có gần gần 500 người dân được xe cảnh sát dẫn về các tỉnh theo nguyện vọng.

Tỉnh Long An cũng chuẩn bị xe buýt, xe tải để hộ tống 1.200 người trong hai ngày qua đang bị kẹt ở huyện Đức Hoà về quê. Tại chốt kiểm soát tỉnh Long An giáp ranh Tiền Giang, cảnh sát giao thông hộ tống 2 đoàn về Sóc Trăng, Bạc Liêu. Trong đó, nhiều nhất là tỉnh Sóc Trăng với 6 xe được huy động. Kế đến, tỉnh Kiên Giang được bố trí 5 xe; An Giang, Bạc Liêu mỗi tỉnh 3 xe. Tỉnh Vĩnh Long, Cà Mau, Trà Vinh, Sóc Trăng, Tiền Giang mỗi tỉnh 1-2 xe đưa người dân hồi hương.

Những người liều lĩnh trở về ai cũng biết mình đang làm sai, nhưng không còn cách nào khác. Đã cùng đường sau thời gian bị phong toả, không còn tiền trả tiền trọ, cũng chẳng còn cách gì để kiếm sống, họ buộc phải tìm đường sống bằng cách trở về nhà. Một người trong đoàn sau khi đã được xét nghiệm và có kết quả âm tính, được hỗ trợ phương tiện về quê đã phát biểu thật lòng:"Cảm ơn lực lượng chức năng đã hỗ trợ, giúp đỡ cho chúng tôi được về quê, dù chính chúng tôi là người làm trái quy định của thành phố".

Việc người dân được thu xếp để được về theo nguyện vọng cho thấy khi chính quyền thông cảm được cho dân, hiểu rõ được nguyện vọng của người dân thì mọi chuyện đều đưa đến kết quả êm đẹp. Không thể ép dân phải tuân theo những chủ trương khi dân chưa thuận tình.

Sáng nay 2.10, lại có thêm hàng ngàn người dân đi xe máy lỉnh kỉnh đồ đạc tập trung trước chốt kiểm soát dịch trên đường Đồng Khởi, đoạn tiếp giáp giữa huyện Vĩnh Cửu với TP Biên Hòa yêu cầu được về quê. Mặc dù tình hình dịch bệnh vẫn còn diễn biến phức tạp, dù chủ trương của chính phủ là hạn chế tối đa những cuộc di chuyển đông người như thế này. Nhưng chính quyền Đồng Nai đã cố gắng tạo điều kiện cho những người muốn hồi hương. Lực lượng công an, cảnh sát cơ động , dân quân đã giúp đỡ và vẫy tay tạm biệt đoàn người từ giã.

Những cách giải quyết đấy hợp tình nên được sự ủng hộ của nhiều người dù vẫn biết những việc di chuyển đông người như thế có thể khiến cho dịch bệnh có nguy cơ lan rộng. Thế nhưng khi chúng ta đã chấp nhận sống chung với virus, xét nghiệm kỹ càng và số người đã được tiêm chủng khá nhiều thì việc cho phép nhân dân đi lại là việc cần làm. Không thể để cho dân nhập cư và những người lao động nghèo chịu đựng khó khăn hơn nữa.

Qua cơn đại dịch mới thấy rõ hơn dân ta còn nghèo quá, còn khổ quá. Ngay những người đã định cư ở Sài Gòn lâu năm, vẫn còn rất nhiều khu vực, nhiều gia đình, nhiều người còn sống trong thiếu thốn và tạm bợ. Đi vào trong những hẻm sâu, ngõ nhỏ, vẫn còn đó những căn nhà chật chội, thiếu ánh sáng, những xóm nghèo, thiếu nhiều tiện nghi sinh hoạt, người ta sống ở ngoài đường nhiều hơn ở trong nhà tăm tối và ngột ngạt. Đi vào những con hẻm ở quận 4, Bình Thạnh, Gò Vấp hay Thủ Đức..đằng sau những cao ốc, những hàng quán, tiệm ăn rực rỡ ánh đèn là những khu lầy lội, ẩm thấp và trong đó có nhiều gia đình đã sống mấy đời ở đấy. Họ quẩn quanh với số phận mà không thoát ra được. 

Những người nhập cư sống trong những dãy nhà trọ cũng chật chội và nóng bức. Thu nhập chỉ đủ trả tiền nhà và những bữa ăn không đủ dinh dưỡng. Nhưng vẫn còn hơn bám ở làng. Nhiều người đành sống trong những khu nhà mọc lên trên những đồng hoang, không điện nước, nhà vệ sinh, chắp vá và tạm bợ. Trú ngụ trong những lán nhà theo từng công trình đi mọi nơi. Nơi nào cũng đầy muỗi mòng và dễ lây nhiễm tật bệnh. 

Họ làm đủ nghề để sống, có nhiều người mấy đời chạy chợ, buôn thúng bán bưng, có một chỗ ngồi nho nhỏ ở một cái chợ ven đường buôn bán những món rẻ tiền cho người nghèo, có người lượm ve chai, có người đi làm thuê, làm giúp việc nhà, phụ bán quán, rửa chén trong các nhà hàng, tiệm ăn. Người nhập cư đa số làm thợ hồ, chạy xe ôm, làm công nhân trong hãng xưởng, bán vé số, bán hàng rong. Nói chung thu nhập thấp, cuộc sống bấp bênh, con cái khó được học hành đến nơi đến chốn. Đầu tắt mặt tối, suốt ngày chịu nắng mưa, gió bụi nhưng chẳng để dành được bao nhiêu.

Do vậy, khi có dịch, họ là những nạn nhân đầu tiên lâm vào cảnh thiếu ăn, dễ dính bệnh và có nhiều người tử vong nhất. Và rồi không thể chịu đựng một thời gian dài giãn cách, họ không còn được làm việc, không còn được bán buôn, họ kiệt sức và không lối thoát. Những gói an sinh, những đồng tiền hỗ trợ của chính phủ chỉ giúp họ một thời gian ngắn, sau đó lại thiếu thốn. Người nhập cư tìm cách về quê. Họ quyết về nhà bằng bất cứ phương tiện gì, đa số là xe gắn máy. Nhưng cũng có người về bằng xe đạp và cũng có những thanh niên đi về bằng đôi chân trần qua hơn 300 cây số.

Người nghèo thành phố đành tìm mọi cách để chịu đựng qua cơn khốn khó. Trước họ sống nhờ những đoàn thiện nguyện, những nhóm từ thiện. Giờ họ chờ những hỗ trợ của nhà nước, lúc có lúc không với nhiều thủ tục. Họ mong ngày mở cửa để được đi làm. Cho nên họ vui mừng khi nghe tin giảm giãn cách. Dù biết trước mặt còn biết bao gian khổ khó thoát ra được.

Suy cho cùng, tình trạng bỏ làng quê ra thành phố kiếm cơm là chuyện bình thường ở các nước nghèo đang phát triển. Tuy nhiên, nếu các chính sách về đời sống cũng như về nông nghiệp được quan tâm tốt hơn sẽ không có nhiều người bỏ làng ra đi như hiện nay. Người nông dân làm suốt bốn mùa mà vẫn thiếu ăn. Đất đai bị quy hoạch vô tội vạ, mảnh ruộng càng ngày càng bé lại, thu hoạch không đủ trả chi phí, họ đành bỏ đất mà đi. Ra thành phố cũng chỉ kiếm đủ miếng cơm qua bữa. Cho nên khi thành phố có biến động, không còn kiếm sống được nữa họ đành phải trở về. Đó là vòng luẩn quẩn của số phận người nông dân Việt bây giờ. Chưa có thời kỳ nào mà người Việt phải ly hương nhiều như thời nay. Lớp thì đi lao động, làm thuê ở xứ người. Lớp thì vào thành phố kiếm sống. Và cũng không thiếu người rời quê lấy chồng phương xa mong được đổi đời, đi ra xứ lạ bán thân nuôi miệng. 

Làng quê Việt Nam không còn không khí của làng xưa nữa và những phong tục, nét đẹp của cha ông mất dần đi. Quan niệm sống cũng đổi thay, tình người đối xử với nhau cũng không còn như cũ nữa.

Những người hôm qua còn đứng dưới nắng nóng để mong một cuộc trở về giờ này chắc cũng đã thoả lòng với gia đình của mình nơi quê nhà. Cũng mừng cho họ nhưng rồi không biết tương lai sẽ ra sao? Có lẽ mốt mai, cuộc sống bình thường trở lại, họ lại lên thành phố, tiếp tục với những công việc cũ chứ ruộng đồng lúc này không còn nuôi sống họ được nữa rồi.

Hôm nay là ngày thứ hai giảm giãn cách ở Sài Gòn. Không khí thành phố có vẻ náo nhiệt hơn, mọi người cũng vui hơn. Nhiều chợ đã có lác đác người bán kẻ mua. Người bán tươi cười chào khách, tuy hàng hoá chưa nhiều, giá cả còn cao nhưng đã có sinh khí của cuộc sống. Như thức dậy sau giấc ngủ, như khoẻ lại sau cơn bệnh nặng, mặt người hớn hở với nụ cười dù đâu đó vẫn thấp thoáng nỗi đau của mất mát và chia lìa. Những tiệm vàng rộn rịp người bán, mấy tháng rồi ngồi không, giờ bán vàng để chi tiêu trong cuộc sống. Bán vàng còn để làm vốn tiếp tục bán buôn kiếm sống sau chuỗi ngày dài ngồi chờ đợi. Đem vài món quý đi cầm để có chút tiền mua nguyên liệu nấu đôi ba món ăn, mua vài thứ bán buôn kiếm chút lời để tiếp tục cuộc sống. Tiệm hớt tóc đông người, tiệm sửa xe lắm khách, tiệm tạp hoá nhiều người mua, tiệm sửa máy móc, điện thoại chen nhau, quán ăn cũng nhộn nhịp với những món ăn nhiều người đợi chờ. Mọi người ai cũng muốn giải quyết những việc mà hơn 120 ngày vừa qua không làm được. Nhưng trong sự hân hoan cũng còn lắm nỗi lo. Dịch vẫn còn đó, virus ở khắp nơi nên lúc nào cũng phải cảnh giác. Nhu cầu thì nhiều mà tiền bạc thì đang ít lần đi. Công việc kiếm ăn cũng nhiều khó khăn. Vui vì không còn bị giam hãm nhưng vẫn còn đó lắm nỗi lo cho tương lai. Lo cha mẹ đi làm mà con chưa được vào trường, ở nhà học trực tuyến không người trông coi. Lo mấy cái app lung tung chưa cập nhật nên ngại sẽ gặp rắc rối khi bị xét hỏi. Tiệm, quán, cửa hàng, chợ đang dần mở lại sợ tập trung lây nhiễm. Lo trộm cướp, băng nhóm tội phạm sẽ gia tăng vì túng quá làm liều, vì thiếu tiền làm bậy. 

Theo Thiếu tướng Lê Hồng Nam, giám đốc Công an thành phố cho biết sau quá trình áp dụng nghiêm ngặt các biện pháp giãn cách xã hội, các loại tội phạm nằm im không thể hoạt động. Do đó, sau khi nới lỏng giãn cách; các băng nhóm tội phạm sẽ gia tăng hoạt động, nhất là trộm cắp, cướp giật tài sản, tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có, ma túy; cho vay lãi nặng, tín dụng đen...Vì vậy đêm sẽ khó yên giấc, đi làm cũng khó yên lòng.

Sở Giao thông Vận tải cũng có văn bản khẩn về việc hướng dẫn tổ chức giao thông trên địa bàn thành phố. Từ ngày 5.10, xe buýt, xe khách, xe taxi, xe công nghệ.... ở thành phố sẽ tái khởi động. Nhịp thở của thành phố đang dần trở lại, mong nhịp thở không còn bị tắc, mạch máu được lưu thông để Sài Gòn đứng dậy đi lên.

Hôm nay chỉ nói chuyện vui, không nhắc đến những bi thương và buồn thảm của 120 ngày tù hãm. Không nhắc đến những con số lạnh lùng của dịch bệnh. Không nói đến những oan khuất, những thói của bọn sai nha, những thủ đoạn làm giàu trên xương máu nhân dân của bọn tài phiệt. Những tin vui sẽ bớt những mây mù của một mùa đại dịch. Mừng cho những ai qua cuộc  đau thương vẫn còn đủ cha mẹ, anh em, con cháu, bạn bè, người thân và bản thân vẫn còn vui khoẻ.

2.10.2021

DODUYNGOC




















Suốt thời gian thành phố này bị cách ly rồi phong toả, ai cũng mong đến ngày mở cửa. Thời gian cứ trôi đi với những bi thương. Tháng 7, tháng 8 rồi tháng 9, mọi người mong bao giờ cho đến tháng mười. Và hôm nay đây, tháng mười đến rồi đây, mọi chuyện vẫn chưa yên. 

Mở đầu cơn đại dịch, làn sóng người với hàng trăm chiếc xe gắn máy mang theo cả gia đình với một nhúm gia tài gom góp được quay đầu xe về hướng Bắc làm một cuộc trở về. Hành trình cả ngàn cây số không khiến cho họ lo sợ bằng chuỗi ngày ở lại để chết vì đói vì dịch bệnh. Và hôm nay, khi mở đầu cho ngày giảm giãn cách cũng hàng ngàn người bỏ thành phố chạy ngược về miền Tây sau gần 5 tháng quắt quay với đói nghèo và bế tắc. Đêm 30.9 và rạng sáng 1.10, hàng dòng người ùn lại ở Long An trong tuyệt vọng. Họ không được đi tiếp về nhà, họ không còn lối thoát. Cả một thời gian dài đại dịch họ cố bám trụ thành phố trong đắng cay và túng bấn. Và cũng như những người quay đầu xe về phương Bắc trước kia, họ chỉ muốn về quê, được sống với cha mẹ, anh em, người thân với ruộng vườn ao cá. Có thể nghèo nhưng không đến nỗi thiếu ăn, có thể chưa kiếm được việc làm nhưng không sống trong nỗi lo âu và bế tắc.  

Khuya 30.9, tại quốc lộ 1 (khu vực thị trấn Tân Túc, huyện Bình Chánh, TP.HCM) giáp ranh tỉnh Long An, rất đông người dân đi xe máy tự phát về quê vẫn đang vạ vật, chờ đợi với hi vọng được cho qua. Đến khuya, dù đã qua ngày 1.10, vẫn còn hàng trăm người dân tập trung tại chốt kiểm soát trên Quốc lộ 1 đoạn qua địa bàn thị trấn Tân Túc (huyện Bình Chánh, TP.HCM) mong được qua chốt để về quê ở các tỉnh miền Tây.

Mặc dù chính quyền địa phương và công an đã giải thích, thuyết phục người dân về lại nơi cư trú nhưng người dân vẫn không chịu giải tán, có lúc hỗn loạn tưởng như có thể đưa đến bạo loạn, dân chỉ mong muốn được sang phía địa bàn Long An để đi tiếp.

Đêm dừng lại ở chốt chặn, tiếng khóc của trẻ con, nỗi buồn của người lớn, tiếng loa của đội cảnh sát đặc nhiệm, công an hoà lẫn tiếng thét uất ức của đám người tạo thành một âm thanh hỗn loạn. May đêm qua trời không mưa. Tất cả đều bất lực. Người trở về bất lực vì bị ngăn chận bít nẻo về. Chính quyền bất lực vì không tìm ra giải pháp. Đã mấy tháng trôi đi, lãnh đạo không có một kế hoạch gì cho tình trạng này. Người dân đã nhẫn nại đợi chờ trong hoang mang, và chỉ cần giờ giảm giãn cách điểm là họ lên đường, điều đó chứng tỏ họ đã đến mức cuối cùng của sự chịu đựng.  

Ở đợt di tản lần thứ nhất, chính quyền đành bất lực vì không thể ngăn chận làn sóng người quyết chí trở về trong những nỗi khó khăn chực chờ của con đường vạn dặm. Và giờ đây cũng là sự thất bại của nhà nước khi chặn người về mà không có một giải pháp rõ ràng. Điều đó cho thấy chính quyền đã không có một sách lược, một tầm nhìn trước những biến cố và cứ mãi thi hành một kiểu quen thuộc từ xưa đến nay là quản không được thì cấm.

Trở về nhà, về quê khi còn còn phương sống ở thành phố là một nhu cầu cấp bách và cũng là một trong những quyền của một công dân trong đất nước đã được hiến pháp, luật pháp quy định. Đã đành là trong mùa dịch, chấp nhận hạn chế đi lại. Nhưng khi đã giảm giãn cách, xoá cách ly, chính quyền phải nghĩ đến giải pháp cho những người muốn về quê. Không thể cấm và cũng không nên ngăn họ lại, họ có quyền được trở về nhà sau những tháng chịu đựng đói cơm, thiếu thuốc vì thất nghiệp.

Nhiều người ngủ trên giường nệm, trong phòng máy lạnh, cơm ngày ba bữa, không bị thiếu ăn, không có nỗi lo âu vì nghèo túng lên án họ là những người vô ý thức, truyền dịch đi khắp nơi. Cũng có những người ngồi cào phím bảo họ nghe xúi giục của những lực lượng phản động gây xáo trộn xã hội. Xin thưa với quý ông bà, các người không ở trong hoàn cảnh của họ thì nếu không thông cảm thì cũng đừng nên cất tiếng dạy đời. Chẳng có ai xúi giục họ cả, chính lẽ sinh tồn, chính vì cuộc sống khiến họ giữa đêm phải cùng vợ dại, con thơ chấp nhận lên đường trở về trong gió và sương đêm. Chính vì không muốn phải chết nên họ phải tìm một sinh lộ. Lỗi là lỗi ở chính quyền, là các chính sách của nhà nước. Một chính phủ không lo được đời sống tối thiểu cho nhân dân trong cơn nguy khốn chứng tỏ chính phủ ấy bất tài. Một nhà nước không làm cho dân yên tâm trước những biến cố chứng tỏ nhà nước ấy bất lực. Những người lãnh đạo không nghĩ ra được cách để giải quyết để an dân chứng minh họ là người thiếu tầm nhìn. Dân chỉ là nạn nhân của sự bất lực, bất tài đó. Không trách dân được. Tổ chức cho dân trở về có trật tự trong vòng kiểm soát. Mỗi địa phương chọn một vài địa điểm tập trung cho người trở về, chọn lọc dịch bệnh và cho phép họ sum họp với gia đình. Chuyện này đâu khó, chẳng qua vì thiếu óc tổ chức, chỉ biết làm theo chỉ thị, chỉ biết cấm và cấm. Xã hội, thể chế này chỉ biết giải pháp tốt nhất là cấm khi không quản được. 

Ngàn người muốn về gần chục tỉnh, hàng trăm huyện xã thì việc tổ chức cho họ trong trật tự không là chuyện khó. Chẳng qua chính quyền không muốn làm cũng như không dám làm. Và những người dân trở thành những kẻ bị từ chối, trở thành kẻ lưu vong trên chính đất nước mình.

Theo dõi tin tức từ mấy hôm nay, kế hoạch giảm giãn cách của thành phố cũng không làm cho người dân hài lòng như mong đợi. Suốt cả thời gian dài giãn cách, cách ly rồi phong toả, con số người nhiễm dịch và tử vong càng lúc càng cao mặc cho chính sách càng ngày càng siết chặt, mọi sinh hoạt và những tự do tối thiểu của con người bị ngăn chận. Điều đó chứng tỏ những biện pháp, chính sách đó không mang lại hiệu quả mà chỉ có những hậu quả bi đát. Số người bệnh và người chết cao nhất trên cả nước. Tỷ lệ tử vong trên số người nhiễm bệnh cũng cao nhất nhì thế giới. Và cuối vùng là chọn cách sống chung với virus. Thế nhưng những kế hoạch, giải pháp giảm giãn cách đưa ra không vì cuộc sống của dân, không vì đã kiểm soát được dịch bệnh mà vì áp lực kinh tế. Người dân chưa được tự do đi lại sau thời gian dài bị tù hãm. Những sinh hoạt hàng quán vẫn chưa được buôn bán bình thường. Những ngôi chợ vẫn chưa được mở lại. Người đi đường sẽ bị chận lại xét giấy và bị phạt tiền. Thế thì có khác chi thời giãn cách? Ông Bí thư Nguyễn Văn Nên cho rằng sức chịu đựng của xã hội đã đến giới hạn, nền kinh tế bị tổn thương rất nhiều, cần được phục hồi sớm. Thế nhưng chính quyền chỉ đưa ra nhiều giải pháp cho kinh tế mà bỏ quên giải quyết vấn đề sức chịu đựng của xã hội. 

Trong chương trình livestream "Dân hỏi - Thành phố trả lời"đêm 30.9, Phó Chủ tịch thành phố cho biết rằng từ ngày 1.10, người dân được di chuyển trong nội, ngoại thành nhưng phải có lý do chính đáng, những trường hợp không nêu được lý do vẫn bị xử lý. Thế thì có khác chi thời giãn cách? Ông nói rằng với việc lưu thông từ 1.10 sau khi các chốt kiểm soát được gỡ bỏ, không cần giấy đi đường, ông Hoan cho biết người dân có thể đi lại bình thường trong nội, ngoại TP.HCM (không di chuyển ra địa bàn tỉnh khác).

Nhưng ông lại bảo rằng người dân trong quá trình lưu thông cần chuẩn bị mã QR khai báo di chuyển tại ứng dụng VNEID và lịch sử tiêm chủng vaccine hoặc là F0 đã khỏi bệnh đủ điều kiện lưu thông. Thế thì sao lại bảo là đi lại bình thường không cần giấy. Đủ thứ loại giấy đấy chứ. Mà trong thực tế, những cái thứ mã khai báo, ứng dụng và giấy chứng nhận chích vaccine vẫn đang rối rắm tùm lum, sai sót đủ thứ thì lấy cái gì để chứng minh đây?

Ông cũng cho rằng thành phố sẽ áp dụng chỉ thị mới để thích ứng, an toàn trong môi trường có dịch và tiếp tục phát triển hoạt động kinh doanh, lao động. Sẽ cố gắng mở cửa từng bước, an toàn, nới lỏng đến đâu, an toàn đến đó. "Không thể phòng chống dịch đi trước, sản xuất kinh tế đi sau hay ngược lại". Có nghĩa là ưu tiên vì kinh tế trước, chuyện đời sống, sinh hoạt của dân tính sau vậy.

Sáng nay đường phố Sài Gòn đã nhộn nhịp hơn, không còn cái không khí vắng lặng của thời gian trước nhưng người dân vẫn nơm nớp lo. Lo vì thật sự dịch bệnh vẫn chưa được kiểm soát tốt. Con số tử vong tuy có giảm nhưng số người nhiễm vẫn còn cao. Hơn nữa, theo thiếu tá Phan Phạm Anh Tài, Đội CSGT Công an Q.3 cho biết lực lượng CSGT tham gia vào 5 tổ tuần tra, 1 tổ hình sự đặc nhiệm, 1 tổ tuần tra 363. Theo đó, các lực lượng sẽ tuần tra lưu động trên đường, yêu cầu dừng xe, kiểm tra ngẫu nhiên người tham gia giao thông về thẻ xanh, chứng nhận tiêm ngừa hoặc giấy chứng nhận là F0 đã điều trị xong trong 180 ngày. Nếu không đủ các giấy tờ ấy và không có lý do chính đáng sẽ bị phạt. Vậy thì chạy ra đường trong tâm lý không an tâm chút nào. Thôi đành chờ lúc nào ổn rồi ra đường thôi. Ráng chờ thêm chút nữa.

Cũng theo tin các báo, lực lượng quân đội tăng viện sẽ tiếp tục ở lại thành phố và các tỉnh phía Nam sau ngày 1.10 khi lệnh giãn cách được nới lỏng để hỗ trợ các địa phương này trong công tác phòng chống dịch, cho đến khi việc tiêm vaccine được bao phủ. Từ ngày 23.8, Bộ Quốc phòng đã huy động khoảng 35.000 dân quân tự vệ cùng hàng ngàn quân chủ lực vào tham gia chống dịch ở thành phố với dự định kiểm soát dịch bệnh trong 15 ngày. Lực lượng này tham gia các chốt kiểm soát, khám bệnh cho người dân. Có thời gian ngắn quân đội đảm nhiệm toàn bộ việc chuyển hàng đến nhà người dân thay cho đội ngũ shipper bị cấm hoạt động, nhưng sau đó đã phải hủy bỏ vì không hiệu quả. Được biết, lực lượng này sẽ rút khi số F0 giảm, bệnh nhân trong các bệnh viện không còn nhiều người nguy kịch, y tế địa phương có thể đảm nhiệm công việc theo dõi và đảm nhiệm được các trường hợp cách ly chữa tại nhà, lúc đó quân đội sẽ giảm và rút về. Có thể là phải hết tháng 11.2021. Điều này chứng tỏ tình hình vẫn còn căng, không phải giảm giãn cách là dịch bệnh không còn mà người dân nên cảnh giác. Nếu chủ quan, dịch lại bùng lần nữa thì sẽ còn lắm cảnh bi thương.

Theo tôi, cách giảm giãn cách phải song hành giữa phục hồi kinh tế và sinh hoạt bình thường của nhân dân. Tất cả nên đơn giản hoá mọi thủ tục, không nên lắm lời dài dòng về các chỉ thị. Tất cả nên ngắn gọn để ai đọc cũng hiểu, nhớ và làm theo được. 

Trước hết là ổn định và sắp xếp lại nhân lực, thiết bị tại các bệnh viện. Hiện nay số người nằm viện vì virus không còn cao như trước. Do đó phân bổ và tập trung cho các bệnh nhân mang những căn bệnh khác vì lâu nay họ đã bị bỏ quên và cũng đã có lắm người chết vì không được cứu chữa kịp thời. Cho phép xe cộ lưu thông từ các tỉnh để bệnh nhân tuyến tỉnh có thể tái khám và chữa bệnh bình thường, bệnh viện ổn định trở lại với công việc bình thường của nó.

Gỡ bỏ các dây giăng, kẽm gai, thông thoáng ngõ hẻm, con phố. Đưa dân phòng về lại công việc đúng của họ. Các chốt kiểm soát ngoại thành và cửa ngõ thành phố nên dành cho công an và quân đội đảm trách.

Sắp xếp và tổ chức cho người có nguyện vọng về quê được đi về hợp pháp và trật tự. Cho phép và tạo điều kiện cho những người công nhân trở lại thành phố để làm việc bởi tình trạng thiếu công nhân trầm trọng khi nhà máy mở cửa.

Không nên phân biệt vùng xanh, vàng, cam đỏ nữa khi chúng ta chấp nhận sống chung với virus. Và cũng vì thế cũng không còn phân biệt thẻ xanh với thẻ vàng. Thành phố đã công bố tỷ lệ tiêm chủng vaccine mũi 1 là gần như 100% rồi thì còn xét thẻ vaccine làm gì. Công nhân, nhà máy, hãng xưởng được mở cửa và người đi làm cũng không nên chọc ngoáy hàng ngày, hàng tuần nữa. Chỉ xét nghiệm với các đối tượng nguy cơ và khu vực có thể là ổ nhiễm. Chấm dứt ngay việc xét nghiệm toàn diện và thần tốc. Đưa lực lượng này về các bệnh viện để chăm sóc người bệnh tốt hơn, giảm tỷ lệ tử vong.

Cho phép chợ truyền thống và các hàng quán mở cửa buôn bán bình thường trong vòng kiểm soát với tỷ lệ người tham gia có ấn định. Sinh hoạt chợ là hồn phách của một vùng đất, thiếu nó thành phố chẳng còn sinh khí. Cho phép tự do đi lại vì ai cũng đã có ít nhất một mũi rồi, nhưng không cho phép đi đến những tỉnh thành đang có bùng phát dịch. Hãy xem bệnh cúm virus này như là một bệnh truyền nhiễm. Ngày trước bệnh dịch hạch, dịch tả, lao phổi, cúm mùa, đậu mùa, thương hàn, sốt rét cũng giết hàng triệu người, nhưng rồi nó cũng trở thành căn bệnh truyền nhiễm bình thường. Do vậy cũng nên đơn giản hoá tránh căng thẳng và tâm lý hoảng loạn trong dân. Bình thường hoá cuộc sống trước tiên là phải bình thường hoá căn bệnh. Đỉnh dịch đã qua rồi, người chết nhiều vì lỗi của các biện pháp và chỉ thị chưa đúng và không hợp thời điểm chứ không phải do cơn bệnh. Chúng ta thiếu chuẩn bị nên không có cách để đối phó gây hậu quả nghiêm trọng. Những người đã chết không có cách gì để sống lại được nên cũng không nên ngồi để trách móc hay nguyền rủa. Cách tốt nhất bây giờ là ý thức được nguyên nhân để sửa chữa tránh được những thiệt hại tiếp theo.

Sau mấy tháng dài chịu đựng, mong đợi ngày hôm nay. Nhưng rồi thấy cũng chẳng lấy làm gì phấn khởi. Những dự tính, những mong muốn định thực hiện trong ngày đầu tiên mở cửa cũng không làm được. Thôi đành chờ ngày tốt hơn với những chỉ thị hợp lý hơn vậy.

1.10.2021

Ngày đầu Sài Gòn giảm giãn cách 

DODUYNGOC







Nếu không có gì thay đổi vào phút chót, hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc phong toả Sài Gòn vì đại dịch. Như vậy, trong đợt bùng phát dịch lần thứ 4, thành phố đã trải qua 7 lần giãn cách xã hội tổng cộng 120 ngày. Cấp độ giãn cách luôn luôn lần sau siết chặt hơn lần trước và từ 9.7 có thể xem như phong toả thành phố với mức độ cao. Thời gian theo chỉ thị 16, 16+, 16++, 16+++ đã trải qua 80 ngày. Tính đến sáng nay, bắt đầu từ ngày 26.5 thành phố đã có 380.870 ca nhiễm (gần 50% tổng ca nhiễm ca nước), chưa kể 150.000 ca bệnh chưa được Bộ Y tế chấp nhận. Hiện số người còn đang điều trị khoảng 35.000 bệnh nhân và đã có 14.631 người tử vong vì virus Vũ Hán. Con số người chết có thể cao hơn vì có nhiều người chết tại nhà không khai báo và địa phương không báo cáo hay kiểm soát được. Gần 15.000 người tử vong, một con số đáng buồn. Càng buồn hơn là nhiều người trong số này đáng lẽ không phải lìa đời. Họ chết vì thiếu chăm sóc, vì bệnh viện quá tải, vì thiếu thiết bị lúc đang tình trạng nguy kịch. Họ cũng qua đời vì không được đưa đến bệnh viện kịp thời, vì không kiếm ra phương tiện di chuyển. Và phần lớn là vì họ không được tiêm chủng vaccine khi dịch bùng lên ở thành phố bởi nhà nước thiếu chuẩn bị và lúng túng trước cơn dịch đến quá nhanh. Chính những thành tích chống dịch trong 3 đợt trước khiến chính phủ chủ quan, say sưa, tự hào với chiến thắng. Do vậy lúc biến thể Delta xuất hiện, lãnh đạo thiếu chủ động để có những biện pháo hợp lý và khoa học để chống đỡ. Thới gian đầu đưa ra biết bao văn bản, nghị quyết chủ trương nhưng càng làm số người nhiễm và người chết càng lúc càng cao. Cách ly tập trung là một ví dụ. Tập trung xét nghiệm là một thí dụ nữa. Đấy là những nơi biến thành ổ dịch và đưa tới con số người bệnh không dừng lại được.

Càng về sau, khi chủ trương xét nghiệm toàn diện, những địa điểm này cũng là nơi truyền bệnh nhanh nhất vì những sơ sót không đáng có của các nhân viên thực hiện. Biết bao người dính bệnh từ đây và bao nhiêu người đã chết vì những cái găng tay không sát trùng? Ai chịu trách nhiệm này? Ai hưởng tiền chênh lệch từ những cái que test? Rất nhiều kẻ có tội từ cơn đại dịch nhưng chẳng ai bị kết tội. Họ chỉ giàu thêm thôi. Còn người chết đã thành tro bụi trong lặng lẽ.

Và cũng vì sợ lây nhiễm khi xét nghiệm, hôm trước mạng xã hội, báo chí, dư luận đã phản ánh việc một phụ nữ trong chung cư ở Thuận An đã bị dân phòng, công an, cảnh sát cơ động và bí thư phường phá cửa nhà, giải chị này đi như tội phạm vì chị này không chịu đi chọc ngoáy theo yêu cầu. Trước áp lực của dư luận, tối 29.9, Ban chỉ đạo PCDB TP.Thuận An (tỉnh Bình Dương) đã tổ chức cuộc họp liên quan đến việc cưỡng chế này. Ông Võ Thanh Quan, Bí thư Đảng ủy phường Vĩnh Phú bị kiểm điểm, phê bình về cách cưỡng chế thô bạo. Ông này cũng xin lỗi nạn nhân, nhưng qua cách trình bày cho thấy lời xin lỗi không thật tâm, vẫn nguỵ biện về những hành vi sai trái của mình. Đồng thời nạn nhân lại bị đề nghị xử phạt về hành vi không chấp hành quy định phòng chống dịch bệnh để răn đe, không để xảy ra các trường hợp tương tự. Nạn nhân cũng bị thu giữ chứng minh nhân dân, lập biên bản vi phạm hành chính và yêu cầu người dân bỏ video và status sự việc trên Facebook cá nhân. Thiết nghĩ, những người tham gia cưỡng chế dưới sự chỉ đạo của ông Bí thư đã vi phạm luật pháp, phá cửa xông vào nhà bắt người khi chưa có lệnh của các đơn vị chức năng là xâm nhập gia cư bất hợp pháp, xâm phạm thân thể và làm nhục người khác. Nếu biết nhận thấy lỗi lầm của mình thì lời xin lỗi có thể chấp nhận nếu nạn nhân không bị xử phạt sau đó. Còn nếu như buộc phạt nạn nhân thì cũng phải xử tội những người vi phạm đúng theo luật pháp, nếu cần thì phải ra toà án xử. Không thể bỏ qua chuyện bằng một lời xin lỗi mà vẫn xử phạt nạn nhân được. Như thế là không công bằng. Sao phạt dân mà quan chỉ là kiểm điểm? Còn việc quay và phát tán video, chính người trong đoàn cưỡng chế quay clip và lúc đầu đưa lên để làm bằng chứng người phụ nữ này vi phạm. Nhưng không ngờ bị dư luận phản đối. Giờ lại yêu cầu người dân không được phát tán clip này. Vụ việc đã được phổ biến rộng rãi, ai cũng đã xem và đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, có lý do gì mà phải lấp liếm. Xoá hay không ở thời điểm này không còn giá trị chi nữa. Trong sự việc này, nếu không có báo chí, dư luận và nhất là mạng xã hội lên tiếng chắc chắn câu chuyện sẽ bị ỉm đi và nạn nhân phải cúi đầu im lặng trong uất ức. Ngày xưa trong chế độ phong kiến, dân không ngại quan to mà chỉ ngán mấy lũ sai nha, trương tuần, lý trưởng. Những kẻ đó gần dân, sát với dân nên chúng bóp cho dân lè lưỡi. Ngày nay cũng thế, dân phòng, công an phường, lãnh đạo phường, xã là những người khiến cho dân tình chán ngán và mất lòng tin nhiều nhất. Đám đấy hay lộng quyền khi có chút quyền lực và làm khổ dân với chút uy quyền được giao cho. Khi có chuyện thì phủ bênh phủ, huyện bênh huyện, thiệt thòi lúc nào người dân cũng phải cúi đầu gánh chịu.

Trở lại chuyện giảm giãn cách ngày mai 1.10, hôm nay thành phố đang họp bàn để quyết định những biện pháp sẽ được sử dụng. Theo thông tin mới nhất sau ngày 30.9 sẽ hết các chốt trong nội đô, chấm dứt giấy đi đường. Phó chủ tịch Lê Hòa Bình đã thông báo triển khai chỉ thị. 

Theo đó, thành phố sẽ tiếp tục kiểm soát dịch toàn thành, giảm ca tử vong, tăng cường hệ thống y tế và  đưa sinh hoạt sang trạng thái "bình thường mới" thay vì phong toả với cách ly. Tạo điều kiện thuận lợi cho người dân và doanh nghiệp. Tuy nhiên, thành phố chủ trương không mở cửa ồ ạt mà triển khai từng bước theo an toàn, có lộ trình, mở cửa đến đâu đảm bảo an toàn đến đó. Như vậy, việc đi lại của dân vẫn chưa trở lại bình thường được tuy đã không còn cấp và xét giấy đi đường. Bởi theo Phó giám đốc Sở công an Nguyễn Sỹ Quang sẽ gỡ hết các chốt trong nội thành nhưng vẫn duy trì các chốt giáp ranh để kiểm soát dịch sau 30.9. Tuy nhiên, công an vẫn duy trì các chốt kiểm tra lưu động và có cách kiểm tra tùy theo tình hình địa bàn quận huyện. Người dân rời thành phố đến các địa phương khác phải theo sự tổ chức của nơi đi và nơi đến, không được lưu thông bằng xe cá nhân. Phó chủ tịch Lê Hòa Bình cũng lưu ý người dân phải di chuyển theo tổ chức và không tự ý đi lại giữa các tỉnh, thành phố khác.

Thành phố cho phép những trường hợp cấp thiết đi lại liên tỉnh phải theo hướng dẫn của Sở Giao thông Vận tải TP.HCM.

"Người dùng xe cá nhân sẽ không đi qua được các chốt liên tỉnh. Thành phố cũng sẵn sàng đón công nhân có tham gia hoạt động sản xuất tại thành phố mà thời gian qua đã về quê, đặc biệt tại các tỉnh giáp ranh. Thành phố sẽ phối hợp với các địa phương theo quy trình để đưa công nhân về lại bằng phương tiện chung", ông Bình nhấn mạnh và kêu gọi người dân ở lại thành phố tham gia lao động sản xuất, đảm bảo cuộc sống. Bởi khi mở cửa cho các nhà máy, công ty hoạt động trở lại, tình trạng thiếu công nhân là chuyện đáng lo.

Vaccine vẫn tiếp tục tiêm, ưu tiên cho người ở tuyến đầu và người có nguy cơ. Đặc biệt sẽ lên kế hoạch triển khai tiêm vắc xin cho trẻ em theo hướng dẫn của Bộ Y tế. Theo cổng thông tin thành phố thì đến giờ này, số người trên 18 tuổi đủ điều kiện tại các quận huyện đã tiêm mũi 1 trên mức 95%, mũi 2 là 45%. Thành phố lại tiếp tục ra App. Ứng dụng mới nhất có tên là PC-COVID. Bà Võ Thị Trung Trinh, Phó giám đốc Sở Thông tin, Truyền thông cho biết sáng nay 30.9 ứng dụng PC-COVID chính thức đi vào hoạt động. Và đây là ứng dụng duy nhất liên quan đến phòng chống dịch tại thành phố. Sau này, toàn bộ dữ liệu tại ứng dụng Y tế HCM sẽ được cập nhật vào PC-COVID.

Theo lãnh đạo Sở Thông tin, từ 1.10, tất cả các cơ quan, đơn vị nhà nước, các cơ sở sản xuất, kinh doanh, dịch vụ được phép hoạt động trên địa bàn thành phố phải đăng ký mã QR tại địa chỉ http://antoan-covid.tphcm.gov.vn/.

Còn người dân sẽ dùng app Y tế HCM để thực hiện giao dịch trên địa bàn trong khi chờ toàn bộ dữ liệu cập nhật lên PC-COVID.

Nhưng cũng như hơn hai chục cái app trước, ứng dụng PC-Covid gặp lỗi, nhiều người không thể truy cập như không nhận được mã OTP, chậm cập nhật dữ liệu, tự động đăng xuất là những lỗi phổ biến mà ứng dụng PC-Covid gặp phải trong ngày đầu ra mắt.Tóm lại là cho đến nay, cả nước cũng như thành phố vẫn chưa có một cái ứng dụng nào ra hồn. Cái nào cũng lắm trục trặc, làm ra rồi bỏ dở nửa chừng. Kiểu này cũng là một kiểu tốn tiền vô ích, tiêu tiền không hiệu quả. Nói thì rất hay như: "Hiện tại, bạn đã có thể tải về ứng dụng PC Covid cho điện thoại của mình. PC Covid là ứng dụng tổng hợp, thống nhất tất cả tính năng của các app phòng chống dịch COVID-19 trước đây, giúp bạn không cần phải tải thêm nhiều ứng dụng trên điện thoại nữa". Nhưng thật sự cũng chỉ là làm cho có mà không sử dụng được. Hỏi ra thì cái app này do BKAV của anh Quảng nổ đẻ ra. Ai chứ cái chàng cưa bom này thì không bao giờ tin nổi, thế mà không hiểu tại sao lãnh đạo nhà mình chuyện gì dính đến IT cũng đều giao cho ảnh là tại làm sao?

Tuy mang tiếng nới lỏng nhưng hình như nhiều sinh hoạt cũng đang ở trong tình trạng siết chặt.  Chủ trương đưa sinh hoạt của người dân bước sang trạng thái bình thường mới. Nhưng chỉ có 8 nhóm được cho phép hoạt động, đó là các cơ quan, đơn vị nhà nước. Các cơ quan lãnh sự, tổ chức quốc tế và văn phòng kinh tế - văn hóa nước ngoài có trụ sở trú đóng trên địa bàn thành phố. Các cơ sở khám bệnh, chữa bệnh công lập và tư nhân; các cơ sở dịch vụ y tế; các cơ sở kinh doanh dược, mỹ phẩm, vật tư, trang thiết bị y tế. Các hoạt động sản xuất, thương mại, kinh doanh, dịch vụ (14 nhóm hoạt động). Các hoạt động văn hóa, nghệ thuật, thể dục, thể thao. Hoạt động giáo dục, đào tạo. Hoạt động của các cơ sở tôn giáo, tín ngưỡng, thờ tự tập trung tối đa 10 người. Hoạt động trong nhà (hội họp, tập huấn, hội thảo…) tập trung tối đa 10 người; trường hợp người tham gia đã được tiêm đủ liều vaccine hoặc đã khỏi bệnh được tập trung tối đa 70 người.

Các hoạt động tiếp tục tạm dừng như: Các sự kiện: văn hóa, nghệ thuật, tôn giáo, tín ngưỡng, mít tinh, lễ phát động trừ các trường hợp được cơ quan có thẩm quyền cho phép hoạt động. Hoạt động kinh doanh, dịch vụ: quán bar, spa, massage, dịch vụ làm đẹp, dịch vụ ăn uống tại chỗ, rạp chiếu phim, vũ trường, karaoke, trò chơi điện tử. Hoạt động bán hàng rong, vé số dạo. Hoạt động của cơ sở sản xuất, kinh doanh, dịch vụ khác trừ các trường hợp được cho phép hoạt động.

Tiêu chí mở cửa thành phố. và các tỉnh phía Nam là đạt một số tiêu chí của Bộ Y tế. Trong đó có yếu tố vaccine. Thế nhưng cho đến nay không có đủ vaccine thì sao đạt chuẩn? Bắt chiến đấu mà không cung cấp đủ súng đạn thì làm sao thắng. Đưa tiêu chuẩn mà không phân bổ cho đủ vaccine thì làm sao? Chích nước cất à? Hay là phải chọn Sinopharm hay vaccine CuBa. Dân đang mong được chích cho đủ hai mũi để bớt lo nhưng kiểu này chắc còn lâu. Mà vaccine còn lâu thì chuyện mở cho hết cửa cũng còn lâu.

Sinh hoạt cần thiết nhất của người dân bây giờ đang mong là sớm được đi lại tự do và bình thường bằng các phương tiện tự có. Đồng thời các chợ truyền thống được mở cửa. Có được hai yếu tố đó mới thấy thành phố có lại chút sinh khí. Chứ vẫn còn những trói buộc như dự định sau 30.9 sẽ thực hiện thì cũng chỉ mở nửa chừng, dân cũng chưa tìm lại được những sinh hoạt cũ, chưa bình thường được.

Cho tới ngày cuối cùng của đợt phong toả, thành phố vẫn chủ trương việc nới lỏng giãn cách xã hội sẽ thực hiện trên nguyên tắc triển khai từng bước thận trọng, chặt chẽ, chắc chắn theo phương châm "An toàn là trên hết", "An toàn tới đâu mở cửa tới đó, mở cửa thì phải an toàn".

Thế thì để an toàn, ta tiếp tục nằm nhà, tiếp tục đi ra đi vào chờ thời gian an toàn nhất vậy. Cho nên gọi ngày này là ngày phong toả cuối cùng cũng chưa hẳn là thế. Cửa mới đang mở he hé thôi, còn nhiều điều ràng buộc lắm, còn nhiều chuyện để lo lắm. Đừng có mơ bao giờ cho đến tháng mười. Ngày mai là bắt đầu tháng mười rồi đấy!

30.9.2021

Sài Gòn ngày lockdown cuối cùng

DODUYNGOC



Ở Sài Gòn, tôi quen biết nhiều nhạc sĩ và cũng kha khá ca sĩ. Nhưng tôi không quen ca sĩ Phi Nhung dù cũng có đôi lần gặp đâu đó. Bởi tôi không phải là fan của chị, tôi cũng là loại kén nghe nhạc, không chọn dòng nhạc của chị để nghe. Nhưng qua báo chí và qua lời kể của nhiều người trong giới, tôi quý và trân trọng chị vì chị là người có ý chí, có tâm thiện. Trong tôi, chị là người tốt và cũng là người hiếm trong đám xô bồ nghệ sĩ hiện nay. Vốn xuất thân là người con lai, sinh ra trong một gia đình nghèo lại mồ côi sớm. Chị đã chịu nhiều gian khó và thiệt thòi để cố gắng nuôi đàn em thay mẹ đã mất. Được đến Mỹ, với ý chí, quyết tâm và niềm đam mê âm nhạc cộng với những may mắn, chị đã trở thành ca sĩ được trong và ngoài nước mến mộ. Thông thường, người con lai rất khó thành công. Ở Việt Nam, họ không được xem là người thuần Việt, bị dè bỉu, chọc ghẹo khi còn bé. Lớn lên thường bị người chung quanh dò xét, gièm pha. Lại ít được học hành nên cuộc sống khá khó khăn. Qua đến Mỹ, họ lại khó được cộng đồng người Mỹ chấp nhận, lại thêm bằng cấp, chữ nghĩa không có nên thường gặp nhiều trở ngại. Thường là đã đến tuổi trưởng thành rồi nên muốn học hành hay kiếm công việc cũng khó. Tôi đã gặp ở khu Bolsa, California khá nhiều người con lai là homeless. Thế cho nên tôi rất quý trọng những người con lai thành đạt trên đất Mỹ. Ca sĩ Phi Nhung là một trong số người đó dù tôi không nghe giọng ca của chị. 

Tôi càng kính phục và trân trọng chị hơn khi biết chị đã nuôi 23 em bé, dùng tiền bạc làm được của mình để đến với những người nghèo, khó khăn. Đã trải qua những ngày thiếu thốn từ tuổi nhỏ, chị đồng cảm với người ở tận đáy xã hội, chị chia sẻ với những người khốn khó, những em bé mồ côi. Tôi trân quý chị bởi chị là người có trái tim biết yêu thương, có tâm thiện lành chứ không vì chị là ca sĩ có tiếng tăm. Khi đại dịch tràn đến Sài Gòn, đáng lẽ chị đã trở về Mỹ để gặp con gái và thực hiện những dự án bên đấy. Nhưng chị đã chọn ở lại, ngày ngày nấu cơm, mang nước đến với dân nghèo. Chị vui vì được chia sớt những khó khăn của đồng bào, với những người yêu tiếng hát của chị. Nhưng rồi con virus quái ác đã không tha chị, và chị đã từ biệt mọi người để đến thế giới khác. Nếu chị không chọn ở lại trong những ngày đại dịch, nếu chị chọn về Mỹ như dự định, chắc chị sẽ không chết. Âu cũng là số phận. Thấy được như thế ta lại càng thấy sự ra đi của chị ý nghĩa hơn nhiều và quý tấm lòng của chị hơn nhiều. Chị sống và cống hiến cho đời, cho những số phận bất hạnh đúng nghĩa một con người có lương tâm và trách nhiệm với đời. Chị đã sống thật đẹp như khuôn mặt thật đẹp của chị. Dù cuối đời, đã có kẻ mang đến chị những thị phi. Nhưng với lòng sáng trong, chị đã vượt qua và vẫn sống tốt. Chỉ tiếc chị rời thế giới này khi các dự định của chị còn ngổn ngang, dang dở.

Tôi xin vĩnh biệt chị, với ý nghĩa vĩnh biệt một người tốt, một trái tim bao la thương người, thương đời, một người với cái tâm thiện. Tôi không vĩnh biệt một ca sĩ vì dù chị mất đi nhưng tiếng hát của chị vẫn còn đó, người yêu tiếng hát của chị sẽ vẫn còn nghe giọng hát của chị mỗi ngày. Nhưng con người tốt của chị sẽ không còn nữa, đã trở về với cát bụi. Người con gái xinh đẹp đó giờ chỉ còn là một nhúm tro. Vĩnh biệt! Mong chị thanh thản ở thế giới mới không còn ganh ghét, không còn khổ đau.

28.9.2021

DODUYNGOC













Dự định không viết về chuyện chọc ngoáy mũi nữa, bởi nó đã lột trần ra hết rồi và ai cũng hiểu mục đích của cuộc xét nghiệm toàn diện và thần tốc trên thành phố này và cả nước. Thế nhưng, hôm qua xem clip cưỡng chế một phụ nữ ở chung cư Ehome 4, thuộc phường Vĩnh Phú, Thuận An, tỉnh Bình Dương vì cô này không đồng tình xét nghiệm mà giận quá nên lại viết thêm cái vụ ngoáy mũi này. 

Trong clip cho thấy khoảng gần chục người đàn ông, cảnh sát cơ động có, thường phục có, dân phòng có và do Bí thư Đảng ủy phường Vĩnh Phú là ông Võ Thanh Quan dẫn đầu. Họ đến gọi chủ hộ đi xét nghiệm nhưng cô này đóng cửa không đi vì sợ đau và nhiễm bệnh dịch từ nơi xét nghiệm. Thế là gọi thợ đến phá cửa, xông vào bẻ ngoặt tay người phụ nữ và giải đi như tội phạm mặc tiếng khóc thét hãi hùng và sợ hãi của những đứa bé trong nhà. Một người trong đám còn bảo sẽ làm biên bản tội cô này chống người thi hành công vụ. Người phụ nữ bị khoá tay đưa xuống sân, ép ngồi xuống ghế để thọc mũi. Cô ta cũng không có một kháng cự nào vì người cô nhỏ nhắn làm sao gỡ được hai cánh tay của người cảnh sát cơ động lực lưỡng. Đọc trên các báo tường thuật chuyện này thấy chuyện có vẻ nhẹ nhàng và hợp lý quá. Nào là thuyết phục, nào là đề nghị, nào là khuyên nhủ. Nhưng xem clip mới thấy sự thật, đúng với nghĩa cưỡng bức. Khi phá được cửa, cả đám xông vào bẻ tay người phụ nữ, giải đi ngay mặc cô gái phân trần nhưng không phản ứng hay có hành động chống đối  lực lượng chức năng. Hành động của đám người này dưới sự chỉ đạo của Bí thư phường cho thấy đây là lối xử sự của một đám lạm quyền. Cách hành xử đó khiến người ta có suy nghĩ đất nước này không còn luật pháp, chẳng có hiến pháp, vô pháp vô thiên. Không luật nào cho phép phá cửa của nhà dân ngoại trừ cấp bách như cháy nhà, cấp cứu tai nạn hay người trong nhà có hành động phạm pháp nguy hiểm. Cũng không luật nào cho phép vào nhà riêng để thực thi các biện pháp hành chính khi chưa có lệnh khám xét nhà của cơ quan công quyền. Cũng theo luật của nhà nước ban hành thì người không chấp hành xét nghiệm theo yêu cầu của cơ quan y tế thì chỉ là phạt tiền từ 1 đến 3 triệu. Không có luật nào ghi cho phép phá cửa và bắt người khoá tay giải đi như tội phạm. Cũng may cô này không phản ứng mạnh chứ cứ nhìn những bộ mặt đằng đằng sát khí với những lời hằn học răn đe kiểu đấy, loạng quạng chắc bị ăn đòn. Nhìn cứ như ở Vũ Hán khi mới dính dịch, như đám Hồng Vệ binh thời Cách mạng Văn hoá ở bên Tàu. Có phải đó là chuyên chính. Bà Chủ tịch đến ông Bí thư khi trả lời báo chí thì mô tả sự việc rất nhẹ nhàng, như chẳng có chuyện chi quan trọng. Thế nhưng sự thật đây là việc xúc phạm thân thể người khác một cách cứng rắn và thô bạo, xâm nhập gia cư bất hợp pháp và vi phạm luật pháp cũng như quyền con người. Chỉ vì nạn nhân không đồng tình việc xét nghiệm vì sợ lây nhiễm. Cô cũng sẵn sàng tự xét nghiệm, sao không để cô ấy tự làm test nhanh, chẳng nguy hại gì cả. Mà nếu người phụ nữ bé nhỏ đó không chịu hợp tác, có thể phạt tiền theo luật, sao phải dùng đến bạo lực như thế. Nhìn cảnh này lại nhớ mấy câu thơ trong Truyện Kiều của Nguyễn Du"Sai nha bỗng thấy bốn bề xôn xao. Người nách thước, kẻ tay đao. Đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi".

Từ khi có dịch ở Việt Nam, cảnh này không thiếu. Bị bắt, bị khoá tay, bị giải đi vì không chịu xét nghiệm là chuyện ở đâu cũng có. Tất cả đều bị ghép tội chống chủ trương của nhà nước và chống người thi hành công vụ. Dân bị chụp những cái mũ tội phạm dù chỉ là không muốn bị đau vì chọc ngoáy và có thể bị nhiễm bệnh vì những sơ sót trong việc sát trùng găng tay của những người thực hiện. Đó có thể xem là một tội không? 

Yêu cầu lãnh đạo Bình Dương phải có giải trình và kết luận vụ việc này một cách hợp lý, công bằng và đúng với luật pháp, hiến pháp quy định. Clip này đã phổ biến rộng khắp, không thể bao che và nói dối với dân được. Những người có mặt hôm đó phải thấy sai phạm của mình để không còn kiểu dùng quyền lực của mình để áp bức, dùng bạo lực để xâm phạm và đàn áp dân. Đề nghị báo chí nên phản ánh sự thật trên tinh thần thượng tôn luật pháp, với ngòi bút trung thực của một người làm báo để khỏi cảm thấy cắn rứt lương tâm với những dòng chữ của mình.

Đã nói thì nói luôn, theo tính toán của nhiều người thì nếu căn cứ vào báo cáo của Sở Y tế từ ngày 27.4 đến 15.9.2021, thành phố đã thực hiện gần 2 triệu mẫu xét nghiệm RT-PCR và 9,5 triệu mẫu test nhanh kháng nguyên. Công việc xét nghiệm vẫn được tiếp tục thần tốc cho đến hết ngày mai 30.9. Với chi phí xét nghiệm bằng test nhanh là 238.000/mẫu và 734.000/mẫu với phương pháp PCR. Số tiền phải tốn kém cho những cuộc xét nghiệm này ước tính là khoảng 3729 tỷ đồng. Đó là chưa tính những khoản khác như nhân lực thực hiện, chi phí phát sinh. Vaccine AstraZeneca có giá rẻ chỉ 3 đô la một liều, như thế với số tiền chi cho việc chọc ngoáy ở thành phố cho đến giờ này, thành phố có đủ tiền để mua 55 triệu liều vaccine Astra Zeneca, dư sức để chích cho mỗi người dân thành phố mỗi người 2 mũi theo yêu cầu mà vẫn còn thừa 32 triệu liều vaccine dự trữ nếu cần chích thêm mũi 3 hay hỗ trợ giúp các tỉnh thành lân cận. Bài toán bậc tiểu học đứa bé nào cũng tính được tại sao chúng ta không làm mà cứ mãi xét nghiệm tràn lan mặc cho những ý kiến của chuyên gia cũng như dân chúng? Nhiều khi những việc của chính phủ, của nhà nước lạ lùng quá, dân không hiểu nổi. Vaccine thì luôn thiếu, cắp rổ đi xin khắp nơi trong khi tiền thì bỏ ra làm chuyện chẳng ích lợi gì, chỉ khiến cho dân oán. Hay là mang tiền đi mua vaccine tào lao dân không khoái mà lại bị thằng bán ép đủ điều không khác của bố thí.

Cũng là chuyện vaccine, trưa 28.9, Sở Y tế bất ngờ chỉ đạo khẩn ngừng tiêm vắc xin Pfizer lô FK0112 cho đến khi có thông báo mới.

Tuy nhiên, đến chiều cùng ngày, sở thông báo cho tiêm trở lại đối với lô vắc xin này.

Lúc 17 giờ ngày 28.9, các trung tâm y tế trên địa bàn thành phố cho biết đã nhận được chỉ đạo mới của Sở Y tế cho phép tiếp tục tiêm vắc xin Pfizer - lô FK0112 sau khi hội đồng khoa học công nghệ đã xem xét.

Chiều 28.9, trả lời báo chí về việc vì sao trước đó Sở Y tế yêu cầu các quận, huyện tạm ngừng tiêm lô vắc xin FK0112 của Pfizer, bác sĩ Nguyễn Thị Huỳnh Mai, Chánh văn phòng Sở Y tế TP.HCM cho biết, đến thời điểm này Sở chưa có văn bản nào chỉ đạo ngừng tiêm vaccine Pfizer. Đồng thời theo bà cho biết trong quá trình quản lý điều hành, nếu thấy có một số vấn đề cần chấn chỉnh lại, Sở Y tế sẽ yêu cầu tạm ngưng, sau khi khắc phục những điểm theo yêu cầu của cơ quan quản lý, thì cho tiêm trở lại. Bà này cũng nói thêm, đến nay, không có 1 văn bản nào yêu cầu là ngưng tiêm. Chỉ có lệnh miệng từ trên đối với với hệ thống y tế. 

Giỡn chơi sao bà nội? Chích vaccine là chuyện hệ trọng mà các ông các bà làm như chuyện giỡn chơi. Muốn cắt là cắt, muốn tiếp là tiếp mà chẳng có một lời giải thích cho rõ ràng. Dân đồn là có người chết vì chích, cũng có lời qua tiếng lại là lô thuốc này có vấn đề, cũng có nhiều nghi là tráo thuốc gì đấy. Cũng toàn là lời đồn thổi vì không được giải thích, các ông các bà lúc nào cũng làm như thời chiến tranh, hoạt động bí mật lúc nào cũng chụm đầu to nhỏ sợ lộ bí mật nên không bao giờ nói rõ ràng cho dân hiểu. Thế thì cái câu" Dân biết, dân bàn, dân kiểm tra" đưa ra để làm gì khi các ông các bà chuyện gì cũng lấm lét, chuyện gì cũng ấp úng nói quanh. Thằng bạn tôi vừa chích đúng lô thuốc ấy, về cứ lo mãi không ngủ được không phải vì thuốc nó hành mà chỉ lo không biết sự thật về lô thuốc ấy. Nó nghĩ chắc phải có trục trặc chi đó mới không kịp ra văn bản mà chỉ thị miệng khẩn cấp chứ. Giờ đã chích rồi mà không ai làm cho rõ nên lo. Dân ta chích được vaccine là mừng, nhưng xui bị trúng trường hợp này thì đúng là ngủ không yên.

Một tin vui cho những người không khoái chuyện chọc ngoáy khi đi xét nghiệm. Thế giới đã có cách xét nghiệm virus Vũ Hán từ nước bọt có độ nhạy cao. Xét nghiệm từ nước bọt đã được chứng minh là an toàn, tiện lợi và ít tốn kém hơn so với các xét nghiệm nhanh hiện tại, theo Science Daily.

Một nghiên cứu mới đã chứng minh rằng xét nghiệm nước bọt có độ nhạy cao và độ chính xác không khác với xét nghiệm “ngoáy mũi”.

Giáo sư, tiến sĩ Robert B. Darnell, Trưởng phòng thí nghiệm Ung thư thần kinh phân tử, bác sĩ kỳ cựu tại Bệnh viện Đại học Rockefeller (Mỹ), đã phát minh ra một loại xét nghiệm được dùng nội bộ để xác định các trường hợp dương tính cho nhân viên của Đại học Rockefeller.

Xét nghiệm này dễ sử dụng và an toàn hơn các xét nghiệm có sẵn vào thời điểm đầu của dịch và đã được sử dụng đến 65.000 lần trong thời gian qua.

Giờ đây, một nghiên cứu mới, được công bố trên tạp chí khoa học PLOS ONE, xác nhận rằng xét nghiệm nước bọt rất tốt, được Cục quản lý Thực phẩm và dược phẩm Mỹ cho phép, theo Science Daily.

Đầu tiên, các nhà nghiên cứu đánh giá xem xét nghiệm nước bọt có thể phát hiện được bao nhiêu bản sao vi rút trên mỗi đơn vị thể tích chất dịch. Kết quả là xét nghiệm đã có thể phát hiện dù chỉ 1 phần virus trong một microlit nước bọt, kết quả này bằng với các xét nghiệm có độ nhạy cao nhất, theo Science Daily.

Như vậy, nếu xứ ta sử dụng phương pháp này, mọi người chỉ cần cho nước bọt vào ống rồi giao cho bộ phận xét nghiệm. Vừa tiện lợi, an toàn mà khỏi thốn óc vì que chọc vào mũi. Chỉ sợ kiểu này khó thu lợi nên người ta không thực hiện thôi.

Cách đây mấy hôm, Sở Y tế thành phố tiết lộ còn khoảng 150 ngàn ca dương tính với virus vẫn chưa được tính để cập nhật do chưa được cấp mã số. Người ta băn khoăn không biết con số này công bố với mục đích gì đây? Để giảm tỷ lệ tử vong hay sơ sót của cán bộ thừa hành. Nhưng sau đó, Bộ Y tế từ chối trách nhiệm về 150 ngàn ca ở thành phố không được cập nhật. Đại diện Bộ Y tế vào sáng ngày 28.9 lên tiếng thanh minh đã có hướng dẫn Sở Y tế Thành phố Hồ Chí Minh về việc cập nhật số liệu ca F0 qua xét nghiệm bằng test nhanh hơn một tháng trước rồi; tức vào ngày 20.8. Còn theo văn bản do ông ông Nguyễn Hữu Hưng - phó giám đốc Sở Y tế TP.HCM ký thì con số 150 ngàn ca nhiễm này được phát hiện sau khi chính quyền thực hiện chiến dịch xét nghiệm nhanh từ ngày 20 tháng 8 đến nay. Thế rồi số phận 150.000 ca nhiễm đó rồi sẽ đặt vào đâu? Không được công nhận rồi si cấp cho họ thẻ đã nhiễm và hết bệnh để được ra đường làm việc vào thời gian tới? Chỉ có mấy con số nhiễm và đã chích ngừa mà cứ rối tung lên. Cho đến giờ này, ngày mở cửa đã cận kề mà hàng trăm ngàn người vẫn chưa có thấy dấu hiệu gì trên sỏi sức khoẻ điện tử của mình. Thôi thì nếu thấy làm không xong thì hoàn tiền lại cho nhà nước mà rút về đi mấy ông thần. Cứ hẹn lần lửa chỉ làm cho dân sốt ruột và lòi cái dốt lâu khó chữa của các chuyên gia IT thành phố.

Chỉ còn ngày mai nữa là đến tháng mười. Thành phố sẽ ban bố lệnh giảm giãn cách. Nhưng chốt chặn vẫn còn, nhiều khu cách ly chưa giải toả, một số ngõ xóm còn giăng dây. Tối hôm qua báo cáo hàng ngày của Bộ Y tế khiến cho dân tình hơi nghi ngờ con số. Bản tin của Bộ Y tế ngày 28.9 cho biết có 4.589 ca nhiễm. Đây là tin vui trong công tác phòng chống dịch ở nước ta bởi lần đầu tiên trong nhiều tháng qua, số mắc một ngày chỉ gần bằng 1/5 số ca khỏi. Hôm nay có 21.478 bệnh nhân khỏi.

Từ con số ngàn nhiễm dịch hôm trước ở thành phố, ngày 28.9 chỉ còn 377 và số tử vong là 131. Nếu đây là con số thực thì đó là tín hiệu đáng mừng. Chứng tỏ dịch đã vào cơn thoái trào, mong hôm nay con số sẽ xuống thấp hơn nữa để ngày mốt ra đường có thêm chút an tâm.

Tin bàn cuối cùng cho thêm chuyện để tám là tin đàn ông có thể có nguy cơ mắc chứng rối loạn cương dương ngắn hạn hoặc dài hạn cao gấp 6 lần sau khi nhiễm virus, các chuyên gia y tế Mỹ khẳng định như thế.

Nhà tiết niệu học, bác sĩ Ranjith Ramasamy ở Nam Florida, Mỹ đã quan sát thấy một xu hướng đáng lo ngại trong số các bệnh nhân của ông khi dịch lan rộng khắp nước Mỹ vào năm 2020. Ngày càng nhiều đàn ông sau khi nhiễm dịch phàn nàn rằng họ gặp "vấn đề nghiêm trọng" trong quan hệ tình dục .

Lúc đầu, bác sĩ Ramasamy và các đồng nghiệp của ông tại phòng khám tiết niệu của Bệnh viện Đại học Miami, Mỹ nghĩ rằng hiện tượng số lượng ca bệnh rối loạn chức năng tình dục ngày càng tăng xuất phát từ vấn đề tâm lý, hậu quả của đại dịch căng thẳng.

Nhưng nhiều bệnh nhân cho biết họ không cảm thấy lo lắng hay chán nản, trong khi đối với một số người, tình trạng bệnh rối loạn chức năng tình dục kéo dài 6 tháng hoặc lâu hơn. Sau đó, nhóm nghiên cứu bắt đầu nghi ngờ một nguyên nhân cơ bản chính là con virus.

Mặc dù virus được coi là gây hại nghiêm trọng cho phổi, song đây cũng là một bệnh toàn thân, có thể ảnh hưởng đến tim, thận, não và các cơ quan khác và những tác động đó có thể kéo dài sau khi người mắc bệnh đã bình phục. Nhiều người hiện đang phải sống trong tình trạng "COVID kéo dài" mà theo các chuyên gia y tế đánh giá, đó là thảm họa sức khỏe tiếp theo của con người.

Trong số đó, nhiều bằng chứng cho thấy virus có thể phá hoại sức khỏe tình dục của nam giới.

Theo nghiên cứu được công bố vào tháng 3, nam giới có thể mắc chứng rối loạn cương dương ngắn hạn hoặc dài hạn cao gấp 6 lần sau khi nhiễm coronavirus. Các nghiên cứu khác đã ghi nhận nhiều trường hợp nam giới sau khi nhiễm virus bị ảnh hưởng đến khả năng quan hệ tình dục như: không thể có hoặc duy trì sự cương cứng, tổn thương tinh hoàn, đau hoặc sưng tinh hoàn, không có khả năng đạt được cực khoái, mức testosterone thấp và các vấn đề sức khỏe tâm thần.

Nếu đúng thế thì các ông nào không dính bệnh trong cơn đại dịch này nên khui bia mà ăn mừng đi nhé. Lớp già chúng tôi thì tới tuổi lão khô mẹ hết rồi chỉ còn dùng như cái robinet thoát nước nên đọc chơi cho biết chứ cũng chẳng quan tâm he..he.

29.9.2021

DODUYNGOC










Mới cách đây ít phút, báo đã đăng tin ca sĩ Phi Nhung qua đời vì virus Vũ Hán sau một thời gian dài chống chọi với bệnh và lắm tin đồn. Dịch bệnh đã cướp đi nhiều người, trong đó có nhiều người tài năng và tên tuổi. Tiếc nuối và buồn đau là tâm trạng chung của nhiều người khi nhận tin những người thân, người quen và những người nổi tiếng ra đi vì dịch bệnh. Và những lúc ấy, người ta chợt nghĩ danh vọng mà chi, tiền tài làm gì, bao sân si của cuộc sống rồi cũng buông tay trở về với cát bụi. Đến cái hột nút áo cũng bị cắt đi không mang được qua thế giới bên kia. Hai bàn tay trống và cái túi rỗng. Vậy sao còn có người không biết mệt mỏi cứ chửi người này đến người khác, khoe mãi kho vàng bạc châu báu của mình, tự hào mãi chút sắc đẹp của thân thể và khuôn mặt trời cho. Cuối cùng cũng chỉ là nắm xương, đoạn cuối của đời người cũng chỉ là nắm tro để về với cát bụi. Ganh đua, ganh ghét, thị phi nhau làm gì khi những thứ ấy chỉ làm cho đời sống thêm nặng nề, tâm lý thêm bất an. Cái cần để lại cho đời là tiếng thơm và sự tiếc nuối chứ không phải là bia miệng và ngàn lời nguyền rủa.

Lòng tham của con người là vô tận, đã giàu lại muốn giàu thêm, ham muốn của con người sẽ khó mà dừng lại và vì danh lợi người ta bất chấp tất cả. Đạo lý, lòng nhân, sự đồng cảm và tình yêu thương chẳng còn giá trị khi đồng tiền là mục đích sống. Đã nhiều lần tôi nói đến chuyện chọc ngoáy toàn diện khắp nước từ khi có dịch. Và cũng đã nhiều lần tôi nhắc đến một cách kín đáo về lý do vì không tiện nói. Mới đây trên báo chí có đăng ý kiến của ông Đặng Hồng Anh, Phó chủ tịch Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam, Chủ tịch Hội doanh nhân trẻ Việt Nam, cho biết giá bộ test xét nghiệm nhanh Covid-19 mua số lượng lớn tại nước ngoài chỉ khoảng 1,5 USD/test tức là 35.000 đồng/test. Ông này là người của Đảng nhé, không phải là tên chống đối, phản động đâu nha. Ông cho rằng một kit test chỉ có giá 35.000 đồng tiền Việt, mà sao về đến Việt Nam giá lại lên cao đến thế? Lên trên mạng, giá ở Châu Âu cũng chỉ có 1 đô la một kit, tức chỉ khoảng 25.000 đồng tiền Việt.

Giá các đơn vị đấu thầu là 70.000 đồng một bộ và giá người xét nghiệm phải trả là từ 200.000 đến 300.000 đồng. Một con số tăng lên kinh khủng. Cũng theo ông Hồng nếu như Bộ Y tế chủ trì cùng các địa phương đàm phán trực tiếp với các nhà sản xuất bộ test xét nghiệm nhanh để mua số lượng lớn đến 100 triệu bộ thì chi phí chắc sẽ còn rẻ hơn nữa. Thế thì tại sao Bộ phải mua qua các công ty tư nhân nhập kit về bán. Hỏi thì Bộ Y tế tìm cách lấp liếm, trốn trách nhiệm và báo là chưa có quy định rõ về giá cả kit test. 

Vừa rồi khi tháp tùng cùng ông Vương Đình Huệ qua Châu Âu, T&T Pharma, một công ty tư nhân ở Hà Nội cũng đã ký hợp đồng hợp tác sản xuất và nhận chuyển giao công nghệ sản xuất kit xét nghiệm Covid-19 Realtime RT-PCR từ Công ty GERBION GmbH&Co.KG của Đức. Theo đó, đối tác sẽ chuyển giao công nghệ sản xuất kit xét nghiệm Realtime RT-PCR Virella SARS-CoV-2 seqc và hợp tác với T&T Pharma để sản xuất loại kit xét nghiệm này tại Việt Nam.

Trước đó, rất nhiều kit test đang sử dụng tại Việt Nam cũng đều do Tập đoàn Vingroup cung ứng.

Theo báo cáo của Bộ Y tế, số lượng xét nghiệm từ 27.4.2021 đến nay đã thực hiện cho 51.904.476 lượt người. Nếu lấy số lượt người được xét nghiệm nhân lên với số tiền chênh lệch, con số là một lợi nhuận khủng khiếp. Tôi dở tính toán, chỉ tính được đến con số triệu là run tay rồi, do đó không tính nổi con số tỷ. Cứ tạm cho mỗi xét nghiệm chênh lệch 100.000 đồng thôi, nhân lên với gần 52 triệu lượt, con số sẽ là bao nhiêu? Nhưng chuyện chọc ngoáy vẫn chưa dừng lại ở đây, nó vẫn tiếp tục diễn ra hàng ngày trên thành phố này, ở đất nước này. Xin hỏi số tiền thu được này đi về đâu? Chắc hẳn là không vào ngân sách quốc gia rồi. Bởi vậy người ta đồn nhau chuyện vaccine và kit test ở Việt Nam là một cuộc đấu đá khốc liệt. Nó cũng như canh bạc, trường vốn thì thắng. Nó cũng như cuộc chơi, ai có chỗ dựa lưng vững thì cứ thế mà tung hoành. Nó là chiến trường, liều lĩnh, bạo gan, bắn nhanh thì sống, bắn chậm thì chết thôi. Chỉ có điều làm giàu, thu lợi, đút túi trong cảnh đại dịch, khi gần 20.000 người chết, bao trẻ mồ côi, bao gia đình ly tán như lúc này thì nhẫn tâm quá, tàn nhẫn quá. Và rồi vì lợi nhuận nhân dân ta lại tiếp tục ngửa cổ ra để được chọc ngoáy. Càng thần tốc, càng toàn diện số thu càng lớn, tội chi lại không làm nhỉ?

Cũng có lần ông Phạm Sanh Châu, Đại sứ Việt Nam tại Ấn Độ cũng đã lên tiếng hỏi sao thuốc chữa virus Vũ Hán ở Ấn bán có 17 đô la, sao về Việt Nam lại có giá gấp 10 lần. Và cũng vì thế, thị trường đã có rất nhiều quảng cáo bán thuốc ấy với giá 4 triệu đồng, đã có người bị bắt và đó là cán bộ y tế ở bệnh viện. Khi tiền lời lớn quá, cung và cầu chênh lệch, người ta tìm đủ mọi cách để đáp ứng nhu cầu. Trong cơn đại dịch, nhiều người chết, nhiều gia đình tan hoang nhưng cũng có thêm biết bao kẻ giàu hơn nhờ dịch.

Sao vậy hở các ông? Trong khi dân nghèo đói ăn trông chờ mấy tháng mới có được triệu bạc trợ cấp sau khi làm biết bao thủ tục. Trong khi những đứa bé còi cọc vì suy dinh dưỡng bởi cha mẹ thất nghiệp đã mấy tháng nay. Trong khi hàng chục ngàn người lặng lẽ lìa đời không một lời đưa tiễn. Trong khi biết bao nhân viên y tế kiệt sức trên tuyến đầu chống dịch, chứng kiến bao nỗi đau của đồng bào mà chưa có chút đãi ngộ xứng đáng nào. Thế mà sao lại có kẻ nhẫn tâm đến độ kiếm cách bỏ tiền thêm đầy túi? Lương tâm của con người đã quăng cho chó ăn rồi. Dù là tiền của ngân sách hay tiền túi của dân, tất cả đều từ tiền thuế của dân mà có. Ngày xưa người ta bảo bọn thực dân, phong kiến "Bòn khố rách sắm dù sơn kiệu, Hút máu dân làm rượu làm trà" nghe cũng đã ác nhơn lắm rồi. Nhưng cũng chỉ sắm dù, sơn kiệu, uống rượu, uống trà. Còn bây giờ xây cả biệt phủ, mua cả lâu đài, hột xoàn đô la nhiều như đại gia tư bản.

Chỉ còn hai hôm nữa, thành phố sẽ tạm mở cửa, tạm giảm giãn cách. Giờ như căn nhà vừa xây dang dở mà ngày mốt phải làm lễ nhà mới, mọi thứ vẫn ngổn ngang, những con số vẫn lạnh lùng nhảy múa cuối ngày. Tin thì cũng phải tin để tiếp tục sống. Cũng cố lạc quan để có thêm một chút thắng lợi tinh thần đối phó với chuỗi ngày sắp tới. Nhưng sao lòng vẫn e ngại. Rồi đây bạn bè, người thân gặp nhau sẽ không còn được ôm, được bắt tay tình thân như xưa nữa. Ngồi cùng nhau nhưng vẫn ngại ngùng. Nhìn nhau chỉ còn nửa mặt, nửa còn lại là chiếc khẩu trang. Mừng vì thoát được cơn dịch đi qua nhưng ngậm ngùi cho biết bao người đã mất. Chúng ta sẽ không còn được sống như ngày xưa nữa rồi. Và cuộc đời sẽ chia làm hai chặng. Đoạn trước khi có dịch và chặng đường sau dịch. Nhân loại rồi còn khổ với nó dài dài. Con người là nạn nhân và cũng là thủ phạm của cơn đại dịch. Con người đang huỷ diệt thiên nhiên, phá hỏng trái đất. Con người đang nuôi quá nhiều tham vọng và rồi chính tham vọng và sự huỷ diệt đó đã giết chết loài người.

Quyền của con người là được tự do đi lại, là quyền được nói những suy nghĩ của mình, được tiếp xúc, trao đổi với mọi người, được quyền tự do quyết định cuộc đời của mình. Nhưng rồi mấy tháng trong cơn dịch,chúng ta bị tước hết tất cả quyền thiêng liêng đó. Chúng ta học chữ nhẫn và cam chịu. Con virus đã cướp của chúng ta nhiều thứ quá và thời gian tới, chúng vẫn là nỗi đe doạ của chúng ta. Từ đây chúng ta chẳng còn có thể an nhiên, an lạc mà sống nữa rồi. Mai mốt rồi những dây kẽm sẽ được cuốn đi hết, những sợi dây giăng cũng sẽ không còn. Thành phố, hẻm sâu sẽ thông thoáng, rồi lại kẹt xe, lại bì bõm khi mưa, lại phải bươn chải để kiếm sống. Nhưng vết hằn của cơn đại dịch trong lòng của mỗi người khó mà xoá đi hết được.

28.9.2021

DODUYNGOC


MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget