Articles by "Thơ"


Tháng mười vội tới với cơn đau
Ôm cái chân sưng đời nát nhàu
Trời đất lộn nhào mưa ướt cửa
Cũng chỉ mình ta đâu có nhau
Chẳng lá vàng thu mây màu thâm
Bóng xô chăn gối lệch âm thầm
Cố đi một bước thân nghiêng ngửa
Ai nạo xương này như dao đâm
Đêm mãi kéo dài không thấy sáng
Mèo gào động đực góc mái hiên
Nằm mãi nhìn khuya sao quá chán
Thân thể hư hao chẳng dám thiền
Tháng mười ai bỏ ta đi mất
Để lại đêm ngày buồn chất ngất
Một mình xoay xở níu vào đâu
Hơi thở ngắn muộn phiền tiếng nấc
Căn nhà trống ngọn đèn leo lét
Ta biết mình lâm vào thế kẹt
Cất tiếng rú vỡ nát thinh không
Không tiếng nói chỉ còn tiếng thét
Tháng mười đi tháng mười trở lại
Cuộc trần gian là một vòng quay
Tranh dang dở đượm màu tê tái
Giường một mình cứ mãi loay hoay
Tháng mười về ta vẫn thiếu nhau
Thèm phấn son tóc đã nhuốm màu
Lòng ai như cửa giờ khép chặt
Ta nhặt nỗi buồn đau thêm đau.
6.10.2022

DODUYNGOC 



Tháng tám thiếu mất nụ cười.
Ta khoanh đời mình bé lại
Cũng chỉ một mình ta đi.
Tiếc nuối một thời thơ dại
Tháng tám trời đang vào thu
Sót chiếc lá vàng hiu hắt
Thế giới trong cơn âm u.
Ta lâm vào cơn túng ngặt
Tháng tám đọng những cơn mưa
Ta còn những ngày lay lắt
Người đi về phía chân trời
Để lại hàng cây tím ngắt
Tháng tám nằm nghe dế gáy
Nửa đêm hoa nở giữa vườn
Bỗng nghe trong lòng lửa cháy
Đường về còn lắm tai ương.
Tháng tám lỗi từng nhịp thở
Ta buồn nằm ngửa nhìn cây
Trăng xưa không còn về nữa
Tháng năm chỉ thoáng hao gầy
Tháng tám chim không buồn hót
Chẳng đành từ bỏ hàng hiên
Mưa đọng mái nhà từng giọt
Ta đi đóng cửa tọa thiền
Tháng tám lửng lơ chút nắng
Ta đem phơi những tờ thư
Kỷ niệm giờ đầy chốt chặn
Tìm đâu câu nói tạ từ
Tháng tám rồi cũng sẽ qua
Tình yêu cũng đã nhạt nhòa
Ta quay về tìm chỗ trú
Loay hoay giữa chốn quê nhà
2.8.2022

DODUYNGOC 

 


Ta đành quên người đã mịt mù

Chiếc lá vàng sót chút mùa thu
Ta còn lại nửa đời lở dở
Tập từ bi vơi bớt hận thù
Ta đành quên người đã hư hao
Mầm biệt ly thoáng hiện hôm nào
Mắt thôi liếc nụ cười héo rũ
Đôi tay buồn thêm màu xanh xao
Ta đành quên bao ngày đi hoang
Bước phiêu du điếu thuốc lụi tàn
Gió rất khẽ sao lòng tơi tả
Điệu nhạc buồn tiễn tình sang trang
Ta đành quên người về chốn ấy
Tụng lời kinh niết bàn chưa thấy
Con chim buồn vỗ cánh bay đi
Nhìn vai gầy xót xa biết mấy
Ta đành quên những ngày đã xa
Bóng hắt hiu lúc tuổi chớm già
Leo lét cháy bầu dầu sắp cạn
Chẳng ai chờ ở cuối sân ga
Ta đành quên bao nhiêu vết xước
Mây bay xa làm hồn đẫm nước
Tim chập chùng những dấu rong rêu
Thấy sương khói ngập đầy mắt ướt
Ta đành quên căn nhà dưới dốc
Bước người về guốc khua lóc cóc
Tà áo bay sáng cả trời chiều
Ta cuộn mình tay ôm mặt khóc
Ta đành quên những nụ hôn đầu
Cơn mưa chiều quên lối về đâu
Dấu năm tháng đày thân tiều tuỵ
Giờ chỉ còn nỗi nhớ rất sâu.
Ta đành quên những ngày rất cũ
Tuy vết thương vẫn còn mưng mủ
Tiếng kèn buồn đưa tiễn hôm qua
Ta trở lại làm tên du thủ
DODUYNGOC


Tôi vụng về nhồi thêm cối thuốc
Chiều âm u rớt mấy hạt mưa
Hành lang xưa chợt thèm tiếng guốc
Đôi bàn tay cảm thấy dư thừa
Người đã đi không có lời chào
Phố muộn phiền như bấc dầu hao
Tôi ở lại đứng ngồi tuyệt vọng
Nhìn lá bay tưởng bóng hôm nào
Giữa ngả bảy đường chia bảy ngả
Tôi hoang mang không lối đi về
Người đành lòng bỏ quên tất cả
Thôi cũng đành ôm nỗi tái tê
Ừ thôi thế cũng là phận số
Cuối đời rồi tiếc rẻ làm chi
Người mãi mãi chỉ là câu đố
Tôi loay hoay cũng chẳng được gì
Tôi vẫn biết người còn ở đây
Vẫn hắt hiu một tấm thân gầy
Đôi mắt ướt ngập đầy sương khói
Nhớ nhung người tôi nghe đắng cay
2014
DODUYNGOC


Đêm cô đơn bộn bề chăn gối

Người đi xa không lời trăng trối

Gió thổi về từng đợt nôn nao

Đèn lụi bấc góc phòng tăm tối

Đêm đắng cay với bao muộn phiền

Đêm thiết tha mắt môi thật hiền

Đêm co ro như thú tật nguyền

Trằn trọc thèm những phút bình yên

Đêm khát khao nhiều cơn mộng đầy

Đêm nhớ thương đôi vai thật gầy

Đêm co ro bức tường in bóng

Lá rũ buồn trên những đọt cây

Đêm hắt hiu hơi thở buồn tênh

Đêm bơ vơ giữa những chiếu mền

Đêm xơ xác bao bài thơ cũ

Người đi rồi ta chẳng còn tên

Đêm bỗng dưng tiếng người thật gần

Đêm trở gió bao lời thì thầm

Ta lưu lạc quay về quá khứ

Sầu chưa gieo buồn đã nẩy mầm

Đêm lặng lẽ trong đôi mắt ngó

Đêm nguyệt tận ta nằm một xó

Hình như mùi son phấn còn đây

Chân ai bước trên đầu ngọn cỏ

Đêm băn khoăn đường về vô tận

Đêm mù tăm quá nhiều lận đận

Đêm âm u chẳng biết lối về

Tập từ bi để quên thù hận

1.7.2022

DODUYNGOC




Số phận dìm ta xuống vực sâu

Hoàng hôn chim mỏi lượn quanh đầu

Trăm năm một thoáng lòe ánh chớp

Ôm nỗi đau này giữa bể dâu

Người đi cửa khép không nhìn lại

Ta đứng bên đường mãi ngóng theo

Lên rừng lá rụng đầy hoa héo

Xuống biển tay run vụng mái chèo

Bủa vây suốt kiếp đầy dang dở

Một thuở băn khoăn về hay ở

Ta đến khi tàu vừa rời ga

Vết mực phai nhòe khung tình vỡ

Đã có một thời làm cánh chim

Vẫy vùng bạt gió máu đầy tim

Một hôm chợt ngộ ra chân lý

Bay mãi không ra khỏi cổng trời

Số phận vây tràn bước chẳng qua

Cuối đời cô quạnh một căn nhà

Nhện giăng phảng phất mùi nhang khói

Khát vọng thuở nào lần lượt xa

Đêm buồn nằm nghe vạc kêu sương

Chân co tay mỏi trống góc giường

Sáng mai không nhận ra ta nữa

Tóc đã bay màu trắng trước gương

27.6.2022

DODUYNGOC



Người về tụng những trang kinh

Ta đi trăm nẻo một mình bụi bay

Cuối đời tóc bạc trắng tay

Giữa khuya rót rượu tự say với mình

Bao nhiêu năm chịu lặng thinh

Nghe thời gian vỡ bóng hình không phai

Căn nhà trống chẳng còn ai

Nửa đêm ngó bóng đổ dài dưới trăng

Quay đầu nhìn lại ăn năn

Soi gương hiu hắt mặt hằn nỗi đau

Từ đây cho đến mai sau

Loay hoay đời trắng bờ lau cuối đường

Đêm trăn trở một góc giường 

Gối đơn, chăn lẻ, bức tường, đèn lu

Câu kinh rớt giữa sa mù

Người giờ vô ảnh ta từ biệt nhau

Chia tay không một lời chào

Còn bao năm nữa vẫn gào gọi tên

Âm đàn giờ đọng tiếng rên

Bỗng nghe sóng gió nằm bên cạnh mình

10.6.2022

DODUYNGOC



THÁNG GIÊNG 1.

Tháng giêng về lạnh buốt hai vai
Nửa đêm run với trận ho dài
Nằm co quắp hai tay bó gối
Thương thân mình xót phận cho ai
Tháng giêng về mắt đâu còn xanh
Đợi chồi non nhú lộc trên cành
Trời buổi sáng sương mờ ướt tóc
Chỉ một mình ta đi loanh quanh
Tháng giêng chờ thêm một nhành mai
Nhớ cánh hoa thêu ở mũi hài
Xưa thong dong bay tà áo lụa
Giờ cô đơn gói giấc mộng dài
Tháng giêng chờ năm tháng đi ngang
Cửa khép vườn hoang đỏ lá bàng
Thềm rêu nằm đợi bàn chân bước
Có mối tình mưa nắng không tan
Tháng giêng buồn cô đơn đôi tay
Thả cuộc đời phó mặc rủi may
Chờ chi nữa bạc dần râu tóc
Cuối chân đồi ngựa đi như say
Tháng giêng buồn Tết sẽ chẳng vui
Thôi nằm yên mong giấc ngủ vùi
Ôm ký ức gối giường trăn trở
Qua ga rồi còn tàu nào lui
Tháng giêng rồi sẽ qua tháng hai
Vẫn còn đây những vở kịch dài
Thêm áo mão vẽ râu mang kiếm
Đứng bơ vơ sân khấu lạc loài
Tháng giêng rồi nhện vẫn giăng tơ
Nhà vắng hoe ta bỗng bơ phờ
Thêm ánh lửa đốt tìm hơi ấm
Người lung linh qua tấm ảnh mờ
Tháng giêng đi thêm một chén trà
Tiếng còi tàu đã về nơi xa
Hoa tơi tả giữa tờ thư cũ
Nghe tiếng chuông ngân giữa mái nhà
Tháng giêng đi còn ai mà trông
Qua thời gian môi đã thôi hồng
Ta lảo đảo đi về cuối phố
Tim héo mòn giống lá mùa đông

THÁNG GIÊNG 2

Tháng mười hai để lại tháng giêng
Yêu nhau đi cho bớt muộn phiền
Chiều xám gió về mưa tóc ướt
Nhớ một người nỗi nhớ rất riêng
Tháng giêng về tờ lịch đầu tiên
Mơ con đường chạy nối hai miền
Đứng ở bên này nhìn bên đó
Khăn quấn ngang đầu mắt ngó nghiêng
Nụ cười nào nở giữa tháng giêng
Ngày đầu năm gởi những bình yên
Gởi thêm ánh lửa cho tay ấm
Đốt sầu đông thêm vui triền miên
DODUYNGOC


Tôi sẽ không xé tờ lịch cuối cùng

Như giữ lại hương tình của năm sắp cũ

Tôi vẽ thêm màu xanh trên chiếc lá tưởng rằng héo rũ

Chiếc lá cô đơn còn sót một mùa đông

Tôi thêm hương nồng vào cối thuốc cuối hôm

Làm căn phòng thêm ấm

Tôi dõi theo em trên khắp địa cầu này

Dù không được nắm bàn tay

Đôi cánh tay muộn phiền nhìn nhau không chỗ trú

Xoa vào nhau hơi lạnh vẫn không rời

Khát khao hơi thở

Gió thổi về thấm đẫm nỗi đơn côi.

Khi quay đi cứ tưởng biển đã lặng rồi

Biển chứa đầy sóng ngầm ào ạt xô tôi 

Ngỡ đã cuốn đi tất cả

Vọng âm tình yêu đóng thành khối không thể rã.

Bất chấp thuỷ triều nghiêng ngã

Trái tim buồn tơi tả

Lại phập phồng hi vọng

Cùng được một lần mở cánh cửa vừa đóng

Ngỡ lạc mất đời nhau

Khi đứng một mình giữa phố

Lúc ngồi trong quán nhỏ

Chiều mưa dưới mái hiên nhà

Miệng nhẩm một lời ca:

"Mang ơn em trao tình một lần, 

là kỷ niệm dù không đầm ấm "**

Nỗi nhớ như rêu ẩm

Tôi trượt ngã giữa đời

Tờ lịch cuối cùng sẽ không bị bỏ rơi

Thời gian của tình yêu nằm mãi đó

Mỗi ngày hắt hiu tôi đứng ngó

Ngực đầy ắp vết sẹo tình

Rất khó để quên

Tôi xin giữ chiếc lá cuối cùng

Không thả bay cùng gió

DODUYNGOC

**Lời trong bài hát "Tưởng niệm"

của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng .


 


Ô hay phố vẫn đông người

Sao ta trơ trọi tiếng cười buồn tênh

Nắng chiều rọi xuống chênh vênh

Có người nhìn bóng gọi tên chính mình

Đã đi suốt một lộ trình

Đã đau lúc một cuộc tình cắt ngang

Giữa ngày ngả bảy lang thang

Ô hay bảy ngả vẫn bàng hoàng đau

Vò tay quá khứ nát nhàu

Ta đi tìm lại chút màu ái ân

Mùi son xưa đã nhạt dần

Bờ môi còn đọng nhớ lần hôn nhau

Ta nằm trên cánh đồng lau

Nhìn theo mây trắng về sau chân trời

Nghĩ đời mình đã tả tơi

Đem bao cay đắng ra phơi giữa chiều

Một đời học mãi chữ yêu

Em mang dáng lụa mỹ miều lướt qua

Ta quên mất nẻo lại nhà

Đứng đây làm một sân ga chờ người

Em giờ môi tắt nụ cười

Ta giờ lưu lạc chân lười bước đi

Ô hay đời chẳng còn chi

Sao ta cứ mãi ôm ghì hư không

Giờ đời như một dòng sông

Bên bồi bên lở biết trông bên nào

Tiếng xôn xao dạ cồn cào

Gió xô ta ngã lộn nhào giấc mơ

Ô hay về giữa bơ phờ

Chân không giày dép thân mờ bụi bay

Ô hay không rượu mà say

Ôm đêm nằm nhớ chờ ngày vụt qua

7.11.2021

DODUYNGOC

















(Viết cho đồng bào tôi ngày quy hương)

Cũng đành về lại quê nhà

Đi trong nước mắt ướt nhoà nỗi đau

Con đằng trước vợ ngồi sau

Về trong giông bão trời màu tang thương

Lấy vỉa hè tạm thay giường

Đêm không giấc ngủ con đường còn xa

Con rét lạnh nắm tay cha

Trẻ khát sữa khóc oa oa giữa trời

Về thôi áo rách tả tơi

Xin cơm thiên hạ rối bời ruột gan

Đường về sống chết gian nan

Bao nhiêu thân phận nối hàng vượt qua

Kiếp nghèo đeo đẳng không tha

Hành trang gói gọn chút quà biệt ly

Cả gia tài chẳng có chi

Đằng sau túi xách trước ghì con thơ

Về thôi vĩnh biệt cơn mơ

Mưa nhoè lệ chảy thẫn thờ mốt mai

Đi đâu cũng kẻ lạc loài

Về thôi ở lại chờ hoài uổng công

Giữa đường quỳ lạy thinh không

Khói bay man mác giữa đồng trắng đêm

Lạy người giữa những gọng kềm

Thương tàn lửa cháy chẳng mềm lòng ai

Lạy buồn năm tháng trượt dài

Đời không lối thoát tàn phai lối về

Đốt nhang xin trở lại quê

Mang theo tro cốt hẹn thề với cha

Lạy xin được trở lại nhà

Không cơm ăn cháo có bà con thân

Xa quê lăn lóc bụi trần

Ra đi tay trắng lúc cần trắng tay

Đành về miệng đắng mắt cay

Thân tàn túi rỗng phơi bày xác xơ

Qua đèo bao nỗi bơ phờ

Khoác manh áo mỏng mịt mờ bước đi

Về thôi dù chẳng còn chi

Niềm tin bỏ lại không gì quy hương

Thôi về lại với ruộng nương.

Chịu cơm thiếu muối mảnh vườn xác xơ

Giữa làng còn một cột cờ

Cứ nhìn theo mãi mịt mờ tháng năm

Về thôi kiếm một chỗ nằm.

7.10.2021

DODUYNGOC






















Nằm yên đi thành phố của tôi ơi

Vết thương đau giờ đã trở nặng rồi

Dây giăng mắc và ngõ kê dây kẽm

Xóm buồn hiu những con hẻm mồ côi

Nằm yên đi tất cả sẽ qua thôi

Anh lại chở em về thăm quê mẹ

Em lại dẫn con đi vào nhà trẻ

Và chúng mình ghé quán uống cà phê

Nằm yên đi xem như một cơn mê

Lúc tỉnh giấc phố phường xưa vẫn đẹp

Đưa em ra chợ Bến Thành mua dép

Luôn có đôi đâu lẻ bạn bao giờ

Nằm yên đi thành phố với giấc mơ

Qua cơn bão trời sẽ trong xanh lắm

Dứt cơn mưa phố sẽ đầy nắng ấm

Bạn bè ôm nhau tay nắm bàn tay

Nằm yên đi đừng sợ hãi đắng cay

Nghe còi rú cũng chẳng nên hốt hoảng

Mọi chuyện xảy ra đều là gió thoảng

Người sẽ lại về sau bệnh thôi em

Nằm yên đi vết thương rồi sẽ êm

Những tấm lòng ta cùng nhau góp lại

Ta sẽ làm lành nỗi đau sợ hãi

Trôi qua hết rồi còn lại trái tim

Nằm yên đi mai mốt ghé phở Minh

Vô hẻm thân quen ta lại gặp mình

Trưa đến ta về gốc cây đầu phố

Vào quán bình dân không khí rất tình

********

Nằm yên đi thành phố của tôi ơi

Buổi sáng hôm nay lòng thấy bồi hồi

Con phố vắng người gió cô đơn lạ

Ngồi ở bậc thềm thấy đắng đầu môi

Nằm yên đi trại đã chật người rồi

Người áo trắng đã không còn sức nữa

Những hàng quán nay phải đành đóng cửa

Mắt mẹ già nhìn mãi phía xa xôi

Nằm thật yên đi tất cả rồi thôi

Chấm dứt cơn đau thu đã đâm chồi

Cả thành phố này sẽ cùng đứng dậy

Bệnh dứt rồi cây cỏ cũng hoan ca

Anh lại đưa em hai đứa về nhà

Thắp thêm nén nhang cám ơn mẹ cha

Cám ơn cuộc đời qua rồi bão tố

Thành phố trường tồn giữa những phong ba

Nằm yên đi mọi chuyện rồi cũng qua

Sài Gòn năm xưa chắc trở lại mà 

Nghe đâu đó một bài ca thật cũ

Mọi người cùng cười ô hay quá ta!

Sài Gòn từ xưa khoái nghe hát ca

Sài Gòn vui tươi không ưa nước mắt

Sài Gòn lạc quan trong cơn túng ngặt

Sài Gòn bao dung ôm cả sơn hà

9.7.2021

Lockdown Saigon

DODUYNGOC

Ảnh lượm trên báo







Gần tám trăm điểm cách ly, phong toả

Hàng triệu người tơi tả.

Sài Gòn lổ chổ vết đạn

Sài Gòn mang lắm vết thương.

Nếu không có những tấm lòng

Sài Gòn sẽ có biết bao gia đình chết đói

Nếu không có những chàng trai cô gái

Những người trẻ dù nhuộm tóc màu và áo quần hàng hiệu

Nói năng đúng điệu

Nhưng đầy ắp tình thương

Hằng đêm đi khắp phố phường

Tặng cho những kẻ lăn lóc vỉa hè gói mì túi bánh 

Họ chẳng biết sống bằng gì?

Lảo đảo bước chân đi

Những giọt nước mắt của người già cô đơn

Có nụ cười của cô gái đẩy xe rác trong đêm

Lời cám ơn bằng đôi mắt của bà mẹ bế con giữa phố vắng

Đó chính là những viên thuốc chữa lành vết xước

Sài Gòn mệt, Sài Gòn đau

Nhưng Sài Gòn không biết làm màu

Và Sài Gòn không tuyệt vọng

Sài Gòn ghi ơn nhưng không thích kẻ kể ơn

Sài Gòn thương yêu cũng không giữ căm hờn

Dù đã phải trải qua lắm cơn khổ nạn

Ai đến đây cũng đều là bạn

Sài Gòn giăng dây

Sài gòn đầy chốt chặn

Nhưng người Sài Gòn vẫn mở những tấm lòng

Cách ly nhưng không cách chia

Trong gian nguy vẫn không bị xa lìa

Sài Gòn có tủ lạnh, có siêu thị không đồng

Có chị, có cô, có chủ nhà trọ không lấy tiền thuê

Có chai dầu cái trứng cho người công nhân xa quê

Có hàng xóm chia bó rau con cá

Có cô gái tóc nhuộm vàng gọi bà già ngủ bên đường là má

Sài Gòn sẽ hết cơn đau

Sẽ đứng lên thắp tiếp ngọn đèn màu

Và vững tin bước tới

Sài Gòn đang chờ ngày nắng mới

Sau những cơn mưa.

6.7.2021

DODUYNGOC

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget