SỢI DẰY XÍCH

Hắn nhặt được sợi xích trên đường về nhà. Trời mưa. Xe cộ nháo nhác. Mọi người dật dờ sau một ngày làm việc. Đường chật ứ mà mưa ào ạt. Ai cũng vội chỉ có mình hắn không vội. Hắn đang đi bộ trên vỉa hè. Đi trên vỉa hè nhưng lúc nào cũng cảnh giác để né tránh những chiếc xe chạy luôn trên đấy, một cách để thêm nhanh một chút, tranh thủ một chút. Hắn không vội vì hắn có nhiều thời gian. Gần bảy mươi tuổi rồi, có chi mà vội. Càng vội càng mau chết. Mà hắn thì còn ham sống lắm, nên cứ từ từ, bình tĩnh sống, cứ tà tà, vội chi. À, lại nói về sợi xích. Hắn đang đi thì thấy vướng dưới chân, nhìn xuống thì thấy nó. Một sợi xích đẹp. Màu inox, có lẽ dùng để xích chó. Loại chó cảnh. Mốt của nhà giàu bây giờ là nuôi mấy con chó nước ngoài be bé nhưng giá cao ngất trời. Hắn cúi xuống, nhặt lên. Cúi nghiêng đầu chứ không dám cúi chúc đầu xuống. Cúi mà cái đầu vẫn không ngiêng. Tuổi của hăn mà cúi chúc xuống có ngày chúi nhủi, máu tụ xuống đầu là có chuyện liền. Hắn cầm sợi xích trên tay, thấy nặng. Lúc đầu hắn quấn vào tay như các cô gái bây giờ hay làm để trang sức. Nhưng hắn thấy vướng nên gỡ ra quấn lại cầm tay. Cầm riết cũng mỏi, hắn để lọt vào túi của chiếc áo khoác tránh mưa hắn đang mặc, cảm thấy nặng một bên. Nhưng kệ. Chiều nay hắn đang ở tâm trạng chẳng vui vẻ gì. Hắn bực mình vì có người không chịu hiểu hắn. Một chuyện rất đơn giản mà biến thành quan trọng. Bực mình. Nếu trời khô ráo hắn sẽ kiếm một vật gì đó để vừa đi vừa đá lăn long lóc cho đỡ bực. Nhưng trời đang mưa, mọi thứ đều ẩm ướt.
Về đến nhà, lặng lẽ như cái bóng, hắn vào phòng riêng. Mặc áo khoác đi mưa nhưng người hắn vẫn âm ẩm nước. Hắn thấy hơi lạnh. Dòng nước nóng giúp hắn cảm thấy khoan khoái. Trời vẫn mưa ở ngoài cửa sổ. Trời xám ngoét. Hình như có bão đâu đó.
Hắn ngồi vào bàn. Ly nước còn bốc hơi nóng. Sợi xích để một bên. Hắn cầm sợi xích lên. Sợi dây dài hơn thước. Hắn tỉ mẩn mân mê từng khoen mong tìm thấy chi đó, một cái gì đó hắn cũng chẳng biết nữa. À! Một cái tên hay địa chỉ chẳng hạn. Chẳng thấy gì. Hắn vẫn lần như lần tràng hạt. Rồi hắn lại nghĩ đến sợi xích. Sao hắn lại thấy nó. Sao sợi xích lại vào tay hắn. Cuộc sống của hắn, cuộc đời của hắn chưa đủ xích xiềng sao? Hắn đang sống theo thời khoá biểu do người khác vạch ra cho hắn. Chân hắn vẫn đi như mọi người nhưng vẫn có sợi xích vô hình, bởi hắn chỉ được đi trong khoảng cách bao nhiêu đó thôi, nghĩa là quẩn quanh. Hắn vẫn được suy nghĩ, nhưng suy nghĩ giới hạn ở những vấn đề, đi ra ngoài sẽ bị tra vấn, hắn phải giải thích, phải nói rõ những suy nghĩ đó dành cho ai? Để làm gì? Riết rồi hắn đếch thèm suy nghĩ nữa, đầu rỗng tuếch. Nói thế thôi nhưng hấn vẫn suy tư chứ. Tôi suy tư là tôi tồn tại mà. Hắn vẫn muốn tồn tại. Những suy tư của riêng hắn, nhưng hắn không thèm nói, không cần viết ra. Hắn giữ riêng trong đầu hắn. Càng ngày càng đầy, chật cứng. Nó như cái ổ cứng của máy vi tính vậy, đã đủ dung lượng chứa rồi. Ổ cứng thì có thể delete, còn cái đầu hắn thì không thể làm vậy. Những điều hắn nghĩ bám cứng vào não hắn, không xoá được. Tất cả trộn lẫn lung tung, khiến hắn đôi khi nói cũng lung tung từ những thứ lung tung trong đầu hắn xì ra. Người ta bảo hắn hơi tưng. Ừ thì tưng. Điên được còn tốt chứ sá gì tưng. Khi được điên thì sẽ không bị tra vấn và tất cả điều làm ra có thể đổ thừa vì điên mà sinh ra. Khỏi phải phân trần, khỏi phải tranh luận. Hắn vẫn có tự do, nhưng là thứ tự do trong một thứ quy luật khắc nghiệt. Hắn trở thành kẻ sống cho người khác chứ không còn sống cho mình. Nhưng hắn đã già, hắn muốn thực hiện những giấc mơ dang dở. Hắn muốn đến nhứng nơi chốn hắn đã từng ước mơ mà thời trẻ hắn không đến được. Hắn muốn làm những điều hắn thích. Thế nhưng người ta không thích hắn làm thế. Hắn phải chìu. Đôi khi hắn cảm thấy mình hèn. Hắn xem mình là kẻ hèn mọn. Hắn đau lòng lắm nhưng rồi hắn cũng phải chấp nhận. Hắn cảm thấy mình sống vô nghĩa. Sống chẳng có mục đích gì. Đôi lần hắn muốn kết thúc cuộc sống. Nhưng hắn lại là kẻ sợ chết. Mâu thuẫn là thế cho nên hắn sống như chiếc bóng. Cười giả vờ, vui giả vờ, mang chiếc mặt nạ, đóng kịch để tiếp tục sống.
Hắn nhìn qua cửa sổ, mưa vừa tạnh nhưng vẫn đầy gió. Những hàng cây nghiêng ngã. Những khóm hoa trên khoảnh đất trước sân lắt lay theo gió. Chắc chúng chịu không nổi những cơn gió này. Chúng sẽ gãy và héo tàn. Công lao hắn vun trồng, bón phân. Mà thôi. Cũng chẳng tiếc gì. Đời mình còn không tiếc, tiếc chi hoa. Nhưng hắn chợt buồn. Cũng chẳng hiểu vì sao hắn buồn. Đời hắn thiếu chi chuyện buồn. Do vậy lúc nào cũng buồn được. Hắn nhấp ngụm nước trà nóng. Luồng nước nóng chầm chậm trôi xuống trong cổ họng. Một chút khoan khoái. Đời hắn có được bao nhiêu thời gian khoan khoái nhỉ. Chẳng là bao. Trẻ thì phải vật lộn kiếm cơm. Lập gia đình thì tìm đủ cách để kiếm tiền nuôi vợ nuôi con. Đến khi có chút tuổi thì bệnh hoạn đủ thứ, cha mẹ lần lượt ra đi, đủ chuyện để buồn, đủ việc để bứt rứt, biết bao chuyện để thấy mình cô độc.
Hắn lại mân mê sợi dây xích, hắn kết thành cái thòng lọng. Cái thòng lọng ám ảnh hắn. Cái thòng lọng siết chặt. Cái thòng lọng làm cái cổ bị siết cứng không thở được. Lưỡi sẽ cố thè ra tìm hơi thở. Bao lâu? Sức người sẽ chịu được bao lâu? Những giây phút cuối sẽ đau đớn lắm. Hắn cố quên đi hình ảnh ấy. Nó gợi ra một hình ảnh kinh khủng. Nó gợi ra cái chết. Mà hắn thì sợ chết. Hắn cầm sợi xích trên tay. Sợi xích kết thành thòng lọng. Hắn nghĩ hãy ném nó qua cửa sổ. Ừ! Phải ném nó đi. Không để nó biến thành nỗi ám ảnh. Hắn dang tay. Nhưng mà, sao phải làm thế. Trốn chạy một hình ảnh do mình tự vẽ ra. Tránh né một ám ảnh cũng chính do mình tưởng tượng ra. Lại hèn nhát đến thế sao?
Hắn với tay lấy cái ống điếu đẹp nhất trong bộ sưu tập của hắn. Nhồi một cối thuốc. Bật quẹt, những sợi thuốc cháy đỏ và sợi khói xanh bay lên là đà. Mùi thuốc lan ra trong phòng, một mùi thơm rất nhẹ lan toả. Hắn nhìn vào bàn tay, sợi xích vẫn cuộn tròn trong đó. Sợi xích kết thành thòng lọng. Bỗng dưng chiếc thòng lọng bỗng hoá thành chục, thành trăm bay lên, bay lên nhảy múa trong phòng. Hắn không dám nhìn, đầu gục xuống, tẩu thuốc nóng trong lòng bàn tay, những sợi thuốc âm ỉ cháy. Hắn đứng lên, đi như người mộng du, đến bên cửa sổ, móc sợi xích vào thanh ngang của cái rèm cửa sổ. Sợi xích chảy xuống, phần thòng lọng đong đưa, đong đưa. Sợi xích như nam chám cứ hút hắn đến. Đầu tóc hắn bù xù, đôi mắt mở lớn, trợn ngược nhìn sợi xích như bị thôi miên. Hắn tiến tới. Sợi xích đong đưa, đong đưa.
Hắn đang ngồi cạnh cửa sổ, mưa đã tạnh hẳn, trời lại he hé chút ánh sáng cuối ngày.
20.9.2018
DODUYNGOC

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget